Trận chiến thu đồ đệ này cuối cùng vì sự xuất hiện của Duyên Vũ chân nhân mà kết thúc.
Duyên Vũ phát hiện Bão Thúc không trở lại, đoán được Bão Thúc lại đi tìm Đỗ Thừa Ảnh gây phiền toái, vì thế quay lại hỗ trợ.
Nàng ở Nguyệt Lộ sơn không chỉ là nữ chủ duy nhất, mà còn là đại diện cho sức chiến đấu mạnh nhất, một khi nàng ra tay hoà giải, dù có là Bão Thúc chân nhân cũng chỉ có thể nhượng bộ, hừ lạnh vài tiếng, lưu lại một câu 'chờ xem' liền rời đi.
Đỗ Thừa Ảnh sắc mặt tái nhợt giãy giụa đứng dậy, đối với Duyên Vũ chân nhân mặt đầy lo lắng nói, "Đa tạ chân nhân tương trợ".
Duyên Vũ thở dài, nàng cũng không biết Bão Thúc vì cái gì luôn nhằm vào tiểu bối Đỗ Thừa Ảnh này, mà nàng lại rất thưởng thức nhân tài mới xuất hiện này, liền nói với Đỗ Thừa Ảnh, "Ta chỉ giúp ngươi nhất thời, không giúp ngươi được một đời".
Đỗ Thừa Ảnh bình tĩnh nói, "Đệ tử minh bạch".
Duyên Vũ nhìn thoáng qua Lâm Kỳ đang đỡ Đỗ Thừa Ảnh:"Di, ngươi là người Hoa Nguyên Lâm thị đi".
Lâm Kỳ cung kính nói:"Nhãn lực chân nhân thật tốt, đệ tử Lâm Kỳ bái kiến chân nhân".
Duyên Vũ cười sang sảng, "Không phải ta nhãn lực tốt, mà là ta mũi thính. Người Hoa Nguyên Lâm thị các ngươi trên người đều có mùi lạ".
Da đầu Lâm Kỳ căng ra, thầm nghĩ y như thế nào không nhớ có cái giả thiết này.
Đỗ Thừa Ảnh ở trong lòng âm thầm gật đầu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luan-phuong-phap-tu-duong-cua-nguoi-cong-cu/2582019/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.