Sau một lúc trầm mặc, Đỗ Thừa Ảnh lại khôi phục biểu tình như thường, rốt cuộc Lâm Kỳ vẫn còn sống sờ sờ ngồi trước mặt hắn, so với kết quả xấu nhất vẫn tốt hơn. 
Đỗ Thừa Ảnh đánh lên tinh thần nói, “Ta mang sư đệ lên núi đi dạo một chút?”. 
Lâm Kỳ cự tuyệt, “Sư huynh thương thế của ngươi còn chưa khỏi, vẫn là nghỉ ngơi trước đi, hiện tại tạm thời không vội.”. 
Đỗ Thừa Ảnh kiên trì nói, “Một chút tiểu thương không đáng ngại.”. 
Lâm Kỳ cũng rất kiên trì, “Sư huynh nghỉ ngơi đi,” vỗ vỗ giường nệm bên người nói, “ Cái giường này cực mềm, sư huynh có muốn thử một chút không?”. 
Đỗ Thừa Ảnh đương nhiên biết giường đệm cực mềm, nhân ngư bên bờ biển ngày đêm thả lưới bắt mây, mất ba năm để dệt "Đám mây hoàng hôn" trên đời cũng chỉ có duy nhất một cái. 
“Không cần,” Đỗ Thừa Ảnh quyết đoán lui một bước, “ Động phủ của ta cách động phủ sư đệ không xa, sư đệ lên núi bái sư cũng mệt rồi, ta cũng không quấy rầy nữa.” 
Lâm Kỳ khách khí nói lời tạm biệt với Đỗ Thừa Ảnh, Đỗ Thừa Ảnh uyển chuyển từ chối sự hỗ trợ của Lâm Kỳ, khi rời đi sắc mặt đều trở lên xám xịt, Lâm Kỳ nhìn theo bóng dáng hắn, trên mặt đều là hoang mang. 
Hệ thống, “ Tôi phải nói cho cậu, độ hắc hoá của Đỗ Thừa Ảnh vẫn là trăm phần trăm.”. 
Lâm Kỳ không để ý tới hệ thống, dù sao hệ thống nói đến nói đi vẫn là bộ dáng kia. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luan-phuong-phap-tu-duong-cua-nguoi-cong-cu/2582018/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.