Ngay giây phút ấy, đáng lẽ phản ứng đầu tiên của hai người phải là nhảy cỡn lên, rồi cho nhau một cái ôm thắm thiết, nhưng thực tế thì khác, vì có sự khác biệt về thân phận giữa cả hai, nên không thể làm như vậy, chỉ có thể trưng cái bản mặt kinh ngạc nhìn người đối diện.
Thu Dương thấy hai người bọn họ không ai nói chuyện, ngơ ngác hỏi: "Hoàng huynh, các ngươi làm sao vậy?"
Tạ Nguyên Gia phục hồi lại tinh thần, áp xuống tâm trạng kích động, lắc đầu nói: "Không có gì hết, trẫm chỉ cảm thấy, Đại Nhu hát cũng hay hay."
Thu Dương mím môi cười, "Khi Đại Nhu tỷ tỷ ở trong cung, đôi lúc cũng sẽ ngâm nga, đều là những giai điệu mới mẻ chưa từng nghe qua, rất thú vị."
"Vậy à......"
Tạ Nguyên Gia thuận miệng trò chuyện đôi câu với Thu Dương, thật ra y không nghe rõ nàng đang nói gì, trong đầu chỉ xuất hiện có một suy nghĩ, ngoài y ra còn có một người khác xuyên không tới.
Đúng lúc này Phó Cảnh Hồng lại phái Lăng Sương ra ngoài tìm họ, nói là Vương gia đã xử lý xong mọi việc cần làm, muốn tìm y, Tạ Nguyên Gia nghe nói Phó Cảnh Hồng đang tìm mình, liền vội vàng trở về.
Lúc tới phòng khách, Phó Cảnh Hồng đang ngồi cạnh bàn uống trà, ngẩng đầu thấy y đã đến, đôi mắt lộ ra ý cười nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, dịu dàng nhìn Tạ Nguyên Gia: "Hôm nay đi chơi có vui không?"
Tạ Nguyên Gia gạt chuyện của Quý Đại Nhu sang một bên, mỉm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luan-phao-hoi-lam-sao-tro-thanh-doan-sung/3359920/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.