"Không được, không được, mình không thể đi được nữa."
Trần Nhã Thiến gần như gục xuống, nhìn mẹ cha đang đi phía trước, thở hổn hển túm Lâm Thâm Thâm không cho cô đi lên, "Không đi, không đi..."
Vì thế Lâm Thâm Thâm đưa nàng đến đình hóng gió.
Có rất nhiều người đến leo núi trong kỳ nghỉ lễ Quốc khánh. Sáng đi chiều về sinh hoạt buồn tẻ khiến những công nhân khó ngẩn đầu nhìn thấy những tòa nhà cao tầng ở thành thị, cuộc sống hàng ngày của họ chính là ranh giới hai điểm giữa cao ốc văn phòng và khu dân cư, sau kỳ nghỉ, tất nhiên họ muốn leo núi. Tập thể dục là một khía cạnh, nhưng cũng có thể hít thở không khí trong lành, ngắm nhìn những cảnh đẹp mà thường không thể nhìn thấy khi đi làm.
“Uống nước đi.”
“Không cần” Trần Nhã Thiến quay đầu đi “Uống lát nữa sẽ đi tiểu.”
Nói xong lời này, một làn gió núi mát lạnh mang theo hương hoa dâm bụt thổi vào mặt.
Trần Nhã Thiến không khỏi bàng hoàng.
Nàng khi nào nói chuyện với Lâm Thâm Thâm nhiều như vậy?Rõ ràng trí nhớ, Lâm Thâm Thâm thậm chí còn không thèm nói chuyện với nàng, thậm chí còn lạnh lùng bảo nàng tránh xa ra.Có thể là ngày hôm qua.
Hôm qua hai người cùng nhau mua sách, còn chơi ở thành phố giải trí rất lâu.
Cũng có thể là ngày hôm kia cùng nhau xem phim, Lâm Thần Thâm đưa áo khoác cho nàng, yên lặng cõng nàng trở về trường.
Hay trước đó một chút, Lâm Thâm Thâm bị thương, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luan-nhu-the-nao-thao-den-ban-cung-phong/3614141/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.