Chương trước
Chương sau
Diêm đại phu là người trẻ tuổi.

Tuổi của gã không lớn hơn Quý Hàn bao nhiêu, cũng thích bày vẻ mặt thối, còn hơi ngạo mạn, giống như tất cả mọi người đều thiếu gã tám mươi vạn lượng bạc.

Coi như mọi người đều dùng thái độ vô cùng tôn kính với gã.

Gã chỉ ngồi xổm xuống, nhìn sơ qua vết thương của Quý Hàn một chút liền ngạo nghễ mở miệng nói: “Không chết được.”

Triệu Kiếm Quy rất là không thích tên này.

Diêm đại phu cho người khiêng Quý Hàn lên giường, lại nói khi gã cứu người thì không thích bị người ngoài nhìn, liền đuổi hết mọi người ra ngoài.

Triệu Kiếm Quy nôn nóng chờ ngoài cửa, còn có không ít trưởng lão và đường chủ trong Ma Giáo chạy đến.

Hoa hộ pháp là người tới muộn nhất.

Thủ hạ của nàng còn kéo theo tiểu Lâm lúc này đang hôn mê bất tỉnh, muốn tìm Diêm đại phu.

“Hắn bị người đánh choáng sau đó ném vào hòn giả sơn.” Hoa hộ pháp nói,“Thủ vệ tuần tra phát hiện ra hắn.”

Triệu Kiếm Quy thò đầu qua nhìn thử.

Trên đầu Tiểu Lâm đúng là có phồng lên một cục, nhưng cũng chỉ là vết thương nhẹ.

Hộ vệ ngoài cửa phòng Quý Hàn không chết cũng bị thương, Hàn Nha trước nay không nương tay với hộ vệ, vì sao lại thủ hạ lưu tình với Tiểu Lâm?

Triệu Kiếm Quy không biết là do hắn lo xa, hay là chuyện này bắt đầu có manh mối.

……

Cửa phòng mở.

Diêm đại phu từ bên trong bước ra, lại bị Hoa hộ pháp thỉnh đi xem vết thương trên đầu của Tiểu Lâm.

Triệu Kiếm Quy vội vàng vào phòng.

Hơi thở của Quý Hàn đã bình ổn, tuy y vẫn hôn mê chưa tỉnh, nhưng sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều.

Triệu Kiếm Quy thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Diêm đại phu này tuy làm người ta không ưa nổi, y thuật cũng coi như cao minh.

Quý Hàn cần tĩnh dưỡng, vì thế các trưởng lão và hộ pháp lần lượt rời đi, lúc bỏ đi còn liếc nhìn Triệu Kiếm Quy bằng ánh mắt ẩn ý vị sâu xa, bị nhìn nhiều quá, Triệu Kiếm Quy thật sự rất xấu hổ, đành phải rời đi.

Đại thị nữ vội vàng ngăn hắn lại.

Đại thị nữ: “Triệu công tử, ta đã phân phó người dọn dẹp chỗ ngủ, công tử có thể lưu lại chỗ này.”

Triệu Kiếm Quy ngẩn ra: “Dọn chỗ?”

Đại thị nữ trịnh trọng gật đầu: “Tháp Quý phi*.”

Triệu Kiếm Quy: “……”

Đại thị nữ ngập ngừng: “Ách…… hay là Triệu công tử muốn ngủ trên giường giáo chủ?”

Triệu Kiếm Quy: “Không phải……”

Đại thị nữ nói: “Vậy thì giáo chủ liền giao cho ngài, Triệu công tử, nếu ngài có gì phân phó, cứ nói với ta hoặc Tiểu Lâm một tiếng là được.”

Hắn bỗng nhiên hiểu ra, đại thị nữ đây là muốn hắn chiếu cố Quý Hàn đang bị thương nặng?

Nghiêm túc mà nói, chăm sóc kề cận đúng là cơ hội để hoàn thành sắc dụ.

Triệu Kiếm Quy còn hơi do dự.

Đại thị nữ nói: “Khi Giáo chủ tỉnh lại, nếu y thấy Triệu công tử ở cạnh bên, chắc chắn sẽ vui lòng.”

Triệu Kiếm Quy: “Ta chưa bao giờ chiếu cố bệnh nhân……”

Đại thị nữ: “Việc gì cũng có lần đầu.”

Triệu Kiếm Quy: “……”

Đại thị nữ: “Có chúng ta giúp đỡ ngài, hết thảy đều sẽ thuận lợi.”

Triệu Kiếm Quy: “Nhưng mà……”

Nhưng mà Quý Hàn bị thương nặng như vậy, hắn không cẩn thận làm chết người thì sao?

Đại thị nữ thấy Triệu Kiếm Quy do dự như thế, không kiềm được mà thở dài: “Triệu công tử.”

Triệu Kiếm Quy hỏi: “Làm sao?”

Đại thị nữ thật sự rất là nghiêm túc nói: “Làm người, phải chủ động một chút.”

Triệu Kiếm Quy: “……”

Đại thị nữ vỗ vỗ bả vai Triệu Kiếm Quy: “Cơ hội không đợi người, trời thương người cần cù, chờ ngài cùng nỗ lực!”

Triệu Kiếm Quy: “……”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.