Triệu Kiếm Quy có thấy qua đường kiếm của Quý Hàn.
Khi Quý Hàn luyện kiếm thì hắn từng vô tình nhìn thoáng qua một vài chiêu, hắn biết rõ nền tảng của Quý Hàn.
Hắn cũng từ miệng giang hồ nghe nói qua kiếm chiêu của Quý Hàn.
Nếu đơn đả độc đấu, ba người này tuyệt đối không phải đối thủ của Quý Hàn; Lấy một địch hai, y đại khái cũng có thể thắng hiểm; còn nếu ba người đồng thời ra tay, lại dùng chút thủ đoạn hạ lưu, Quý Hàn có lẽ có thể trọng thương một hai, nhưng chính y sẽ thua là chuyện không thể nghi ngờ.
Bọn họ muốn tới lấy tính mạng y, nếu y thua, mạng của y tất nhiên sẽ mất.
Sử Cái bỗng nhiên cực tiếc hận mà mở miệng: “Quý giáo chủ, nếu ngươi không chống cự thì còn có thể chết thoải mái một chút.”
Quý Hàn lạnh lùng nhìn hắn, không thèm trả lời.
Sử Cái đành phải thở dài: “Đáng tiếc.”
Hứa Cảnh Oanh ghét bỏ nhíu mày: “Thương hoa tiếc ngọc? Trước khi giết người có thể đừng nói nhiều lời vô nghĩa ghê tởm như vậy hay không?!”
Sử Cái đành phải ngậm miệng.
Triệu Kiếm Quy lại càng thêm lo lắng.
Rất nhiều người trẻ tuổi khi thành danh đều tự cao về thực lực của mình, hắn lo lắng rằng Quý Hàn cũng sẽ như thế.
Nếu y không tự đánh giá cao chính mình, vậy y nên biết trận này y chắc chắn sẽ bại.
Một khi đã như vậy, vì sao y còn phải ra tay?
Chẳng lẽ y còn muốn kéo dài thời gian đợi giáo chúng Ma Giáo chạy tới?
Triệu Kiếm Quy thật sự không nghĩ ra.
Mà bây giờ cũng không phải là lúc để suy đoán chuyện này.
Kiếm của hắn không ở đây, hắn cũng có thể tìm một thứ khác thay vào.
Cho dù chỉ dựa vào hai bàn tay này, hắn cũng nhất định phải bảo vệ tính mạng Quý Hàn.
Quải tử tôn bỗng nhiên cười rất quái dị: “Vậy thì không cần lãng phí thời gian, Quý giáo chủ, rút kiếm đi.”
Quý Hàn vẫn không mở miệng.
Kiếm của y đã ở trong tay.
Quải tử tôn dùng thiết quải, Hứa Cảnh Oanh dùng kiếm, thứ Sử Cái dùng lại là một cái roi dài.
Kiếm của Quý Hàn mới vừa rút ra khỏi vỏ, roi dài của gã đã bổ thẳng xuống mặt Quý Hàn, vừa rồi gã còn dùng giọng điệu thương tiếc khi nói chuyện với y, vậy mà ra tay lại không chút lưu tình, chiêu thức âm ngoan độc địa, giống như trong nháy mắt Quý Hàn đã biến thành kẻ thù không đội trời chung của gã.
Hứa Cảnh Oanh cùng Quải tử tôn cũng đồng loạt công kích y.
Trái tim của Triệu Kiếm Quy cơ hồ nhảy lên đến cổ họng.
Đại thị nữ bảo hộ hắn chặt chẽ phía sau, dường như đã hoàn toàn xem hắn là bệnh nhân sắp chết, hắn đang muốn đẩy đại thị nữ ra thì trượng sắt của Quải tử tôn bỗng nhiên đổi hướng, nhằm ngay vào hắn.
Ở trước mặt đám người này, công phu của đại thị nữ thật sự không tính là cái gì, trong tay nàng lại là nhuyễn kiếm, chắc chắn ngăn không được một chiêu này.
Triệu Kiếm Quy kéo lấy cánh tay nàng, đẩy nàng ra sau tránh khỏi trượng sắt.
Quải tử tôn bất ngờ kêu lên.
“Triệu Kiếm Quy!” Hắn rống cổ họng,“Ngươi tiếp của ta một chiêu!”
Triệu Kiếm Quy thầm kêu lên không tốt, Quý Hàn quả thực bị một câu của Quải tử tôn làm cho rối loạn tâm trí, mũi kiếm của y lại quay ngược trở về.
Kiếm chiêu của y chỉ công không thủ, vốn không có đường lui, đường kiếm này đã đâm đến một nửa, y lại cưỡng ép nó quay đầu, chớp mắt đã cảm thấy nội khí cuồn cuộn trong ngực, hai mắt tối đen.
Sử Cái tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tuyệt hảo này, roi của gã dài hơn kiếm của Hứa Cảnh Oanh, ngay khi Quý Hàn xoay người thì gã đã đánh một roi thật mạnh vào lưng Quý Hàn, trượng sắt của Quải tử tôn cũng đột nhiên quay ngược, cùng lúc nện lên ngực Quý Hàn.
Cho dù vào lúc cuối cùng Quý Hàn có liều mạng vận nội lực bảo vệ tâm mạch, thì y cũng bị một chiêu này đánh thành trọng thương, nôn ra một ngụm máu tươi, chỉ có thể miễn cưỡng chống kiếm quỳ rạp xuống.
Nguyên lai Quải tử tôn chỉ dùng hư chiêu, bọn chúng đã sớm nghiên cứu qua đường kiếm của Quý Hàn, bức Quý Hàn triệt kiếm rồi thừa dịp khí tức y không ổn sẽ cùng ra tay sát hại.
Bên mép Quải tử tôn đã nhếch lên thành nụ cười.
Đây thật là kế sách hay, ngay cả Ma Giáo giáo chủ cũng phải chết dưới tay bọn họ.
Lão còn chưa cười ra tiếng thì đã cảm thấy một luồng đau đớn chưa từng có.
Lão cúi đầu, một thanh kiếm đâm nghiêng qua bụng lão, mũi kiếm xuyên thẳng qua lưng.
Là kiếm của Quý Hàn.
Quải tử tôn không thể tin nổi mà nhìn Quý Hàn, đầu lão nghĩ rằng sẽ dùng trượng sắt đi đập nát mặt tên này, nhưng tay lão không còn khí lực.
Quải tử tôn ngã xuống.
Quý Hàn cơ hồ dùng hết một tia khí lực cuối cùng của y.
Kiếm của Hứa Cảnh Oanh đã gần chạm địch.
Triệu Kiếm Quy không kịp nghĩ nhiều nữa, hắn đoạt lấy nhuyễn kiếm của đại thị nữ, nhằm vào cổ tay của Hứa Cảnh Oanh.
Hứa Cảnh Oanh vì để tránh nhuyễn kiếm, chỉ có thể quay hướng đường kiếm của mình lên trời.
Triệu Kiếm Quy thực ra không dùng được nhuyễn kiếm, hắn bất quá là muốn múa may gạt người, Hứa Cảnh Oanh cũng không biết hắn không dùng được nhuyễn kiếm, còn người trong giang hồ lại xưng hắn là đệ nhất kiếm khách, nàng khó tránh khỏi sẽ có chút kiêng kị.
Đại thị nữ đã sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Nàng vội vàng bổ nhào đến bên cạnh Quý Hàn, bịt kín mấy chỗ huyệt đạo, móc trong túi bên hông ra vài thứ thuốc chữa thương khẩn cấp.
Quý Hàn gần như đã hôn mê.
Sử Cái cùng Hứa Cảnh Oanh chưa từng nghĩ rằng Triệu Kiếm Quy thật sự sẽ ra tay.
Quải tử tôn đã chết, dù cả hai người liên thủ đối phó với Triệu Kiếm Quy thì cũng có chút khó khăn.
Hứa Cảnh Oanh bỗng nhiên thở hổn hển nhỏ giọng mắng Sử Cái: “Ngươi không phải nói Triệu Kiếm Quy hành động bất tiện sao! Đồ lừa đảo!”
Sử Cái cau mày khổ mắt: “Hạ nhân Ma Giáo đều đồn như vậy, ta cũng không biết…… Chẳng lẽ…… Chẳng lẽ là……”
Gã nhìn nhìn Quý Hàn hôn mê bất tỉnh, như mới kịp nhận ra.
Nơi này là ma giáo, lời hạ nhân Ma Giáo đồn đãi, tất nhiên là tốt cho chủ tử của bọn họ.
“Ta đã hiểu.” Sử Cái gật gật đầu,“Thân thể không thích hợp là Quý giáo chủ.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]