Chương trước
Chương sau
Xuất hiện ở trên bảng hiệu của Võ Đạo các tất nhiên chính là ba người Thiên Tam, Thiên Thất cùng Thiên Cửu, vừa mới nghi ngờ Thiên Tam chính là Thiên Cửu.
Nếu như có người nghe được Thiên Cửu nói chuyện thì tất nhiên sẽ kinh ngạc, võ đạo ý chí cũng không phải là ai cũng có thể có, đây chính là Phong Vương cảnh võ giả tiêu chí. Phong Hầu cảnh võ giả có thể có được võ đạo ý chí của riêng mình thì đã xem như bước một chân vào Phong Vương cảnh!
“Gia hỏa Mệnh Tuyền cảnh tám tầng kia bị vẫn bị ảnh hưởng, võ đạo ý chí tất nhiên là vẫn còn”. Thiên Thất có chút trầm ngâm nói. “Lão Tam đã lĩnh ngộ Lôi đình ý chí, chỉ có người có Lôi thuộc tính nguyên thần thiên phú thì mới có được năng lực chống cự nhất định, giống như Tứ Hoàng tử như vậy không chịu ảnh hưởng thì quả thực là...”. Nói đến đây thì Thiên Thất im lặng, không tiếp tục nói.
“Tứ Hoàng tử có thể đã mở tử phủ, ngưng tụ nguyên thần, trùng hợp nữa đó là hắn có nguyên thân thiên phú là Lôi thuộc tính”. Thiên Tam trong mắt quang mang lập lòe nói. “Trên tất cả thì đây chính là cách lý giải hợp lý nhất!”.
Thiên Thất cùng Thiên Cửu đồng loạt nhìn Thiên Tam, cả ba thoáng chốc trầm mặc.
“Lão Tam, ngươi cũng biết điều này có ý nghĩa gì chứ?”. Thiên Thất trầm giọng hỏi.
“Ta so với ngươi càng thêm rõ ràng”. Thiên Tam liếc mắt thản nhiên nói. “Quốc chủ có nguyên thần thiên phú cường đại như thế, nếu như Tứ Hoàng tử cũng kế thừa được một phần trong đó thì có được thành tựu như hiện tại cũng không phải là không có khả năng”.
“Thật là chỉ có một phần sao?”. Thiên Cửu hai mắt khẽ híp lại nói. “Ta xem Tứ Hoàng tử có nguyên thần thiên phú cũng không hề kém Quốc chủ!”.
“Làm càn!”. Thiên Tam trầm giọng nói. “Quốc chủ là người để ngươi nghị luận như thế hay sao?”.
“Lão Tam, ta cảm thấy Lão Cửu nói cũng không phải là không có lý, ngươi tự thân không phải là so với chúng ta càng thêm rõ ràng hay sao?”. Thiên Thất thở dài nói. “Ngươi sùng bái Quốc chủ chúng ta đều biết, thế nhưng Tứ Hoàng tử thiên phú thế nào, ngươi còn chưa thấy hết đi?”.
“Cái kia Tử phủ dị tượng, các ngươi nói có thể hay không là do Tứ Hoàng tử dẫn đến?”. Chợt Thiên Cửu trong mắt đồng tử co rụt lại thấp giọng hỏi.
Thiên Tam cùng Thiên Thất thân hình đều hơi chút chấn động, sau đó cả ba người đều lâm vào trầm mặc.
“Chuyện này trước tiên đừng vọng động bàn bạc”. Lát sau Thiên Tam mới nói. Dừng lại một chút thì hắn nhìn chằm chằm Thiên Thất trầm giọng phân phó. “Lão Thất, ngươi đem nghi ngờ này của chúng ta trực tiếp chuyển cáo về cho Quốc chủ, chúng ta thấy được nhất nhất chuyển lời, Quốc chủ sẽ tự có chủ trương, bề ngoài có thể ngụy trang là mang đám Yêu tộc về Đế đô”.
“Chúng ta trực tiếp mang Tứ Hoàng tử trở về không phải là tốt hơn sao?”. Thiên Thất thấp giọng hỏi, dĩ nhiên là không hiểu Thiên Tam ý tứ.
“Tạm thời không cần”. Thiên Tam lắc đầu. “Tin tức liên quan đến Tứ Hoàng tử tạm thời còn không lộ ra, hắn muốn ra ngoài lịch luyện thì chúng ta cũng không thể ngăn cản, có chúng ta bảo vệ, không người có thể gây bất lợi cho Tứ Hoàng tử”.
“Chim non cuối cùng đều muốn tung cánh tự bay, Tứ Hoàng tử có thiên phú càng cao thì càng không thể gò bó hắn, mỗi người đều có con đường cũng như cơ duyên của mình, không đến lúc không thể cứu vãn thì chúng ta tốt nhất là đừng nên nhúng tay”. Dừng lại một chút thì Thiên Tam nói thêm.
“Ta cảm thấy Lão Tam nói không sai, Tứ Hoàng tử tuổi đời không lớn, kinh nghiệm cũng không nhiều, thế nhưng hắn dám đi đến đây thì cũng là người quyết đoán, để hắn tự mình đi đi”. Thiên Cửu lúc này nghiêm túc gật đầu.
“Được!”. Thiên Thất suy nghĩ một chút thì gật đầu.
“Tiện thể mang theo đám người Thiên Vận thương đội trở về Đế đô luôn đi”. Thiên Tam nghĩ đến cái gì nói. Vừa dứt lời thì vung tay ném một luồng bạch quang bay về phía Thiên Thất. “Bóp vỡ nó, ta bày xuống lĩnh vực sẽ tự thu hồi”.
Thiên Thất liếc nhìn Thiên Tam một cái thì cũng tiếp nhận luồng bạch quang kia, thân hình vừa lắc đã lập tức biến mất.
“Bọn hắn nhiều ít đều biết sự tồn tại của Tứ Hoàng tử, vì sao còn muốn lưu lại?”. Thiên Cửu thanh âm xen lẫn sát ý không hiểu lắm hỏi.
“Bọn hắn biết chỉ là Lục Ngọc mà không phải Đoạn Ngọc”. Thiên Tam lắc đầu. “Huống chi Minh Thiền công chúa còn ở trong đó, muốn giết nàng thì cũng phải nhìn một chút Chân Võ Hầu mặt mũi”.
“Chỉ là một cái Chân Võ Hầu nhỏ nhoi, Lão Tam ngươi cũng kiêng kị?”. Thiên Cửu kinh ngạc, chợt lại cười hỏi.
“Quốc chủ cùng hắn kết nghĩa huynh đệ không phải là giả, ngươi cũng nghi ngờ ánh mắt của Quốc chủ sao?”. Thiên Lão híp mắt nhìn Thiên Cửu lạnh lùng hỏi.
“Ha ha, được! Được! Không đụng liền không đụng”. Thiên Cửu giơ tay đầu hàng cười nói.
“Đi thôi! Đi nhìn một chút Tứ Hoàng tử lựa chọn võ kỹ, nói không chừng là có thể nhìn ra được chút gì đó”. Thiên Tam lắc đầu nói. Dứt lời thì thân hình cũng biến mất ở trên bảng đá.
“Đi liền đi, cần gì vội thế?”. Thiên Cửu lẩm bẩm. Thanh âm chưa dứt thì người cũng đã rời đi.
Trở lại với Đoạn Ngọc, sau khi hắn đi vào Võ Đạo các thì phát hiện nơi này quả thực là đại khí, đi qua cổng đá thì hắn cần phải đi khoảng ba mươi trượng nữa thì mới đến được chân chính Võ Đạo các, bên ngoài kiến trúc chỉ là mặt ngoài, không thấy đồ vật có giá trị gì.
Một điểm cổ quái nữa đó là Võ Đạo các này cũng không có thủ vệ, chí ít mà nói thì ở trên mặt sáng chính là như thế.
“Nghe nói bên ngoài Võ Đạo các tồn tại trận pháp cường đại, chỉ là bình thường không được mở ra nên cũng không ai biết trận pháp này cụ thể thế nào”. Thôi Phong đi ở bên cạnh Đoạn Ngọc lại được dịp lải nhải.
Đoạn Ngọc đáy lòng có chút đồng ý với Thôi Phong nhưng cũng không có biểu hiện gì, một đường đi đến đây thì hắn đã xem như hiểu được một chút về Thôi Phong, người này tuyệt đối là người nói nhiều nhất mà Đoạn Ngọc từng gặp!
“Võ Đạo các có hai lâu, một là Võ Kỹ lâu, hai là Pháp Thuật lâu, Lục lão đệ muốn mua võ kỹ thì nên tiến đến Võ Kỹ lâu”. Thôi Phong tiếp tục nói.
Trên đường đi đến thì cũng có tiêu chú, Đoạn Ngọc cùng Thôi Phong thấy được hai hướng đi, rẽ trái là Võ Kỹ lâu, rẽ phải là Pháp Thuật lâu, người người Đoạn Ngọc tất nhiên là đi vào Võ Kỹ lâu.
Đoạn Ngọc ánh mắt hơi chút liếc nhìn phía Pháp Thuật lâu. Hắn không muốn để lộ ra mình đã ngưng tụ nguyên thần nên tất nhiên là sẽ không cùng với Thôi Phong đi vào Pháp Thuật lâu, đợi khi cùng Thôi Phong tách ra thì hắn quay lại đây cũng không muộn.
Võ Kỹ lâu cao sáu tầng, tầng dưới rộng lớn nhất, càng lên trên thì diện tích rõ ràng là nhỏ đi không ít, từ bên ngoài nhìn đến thì Võ Kỹ lâu này giống như tháp, Đoạn Ngọc như có điều suy nghĩ thì Thôi Phong đã tự động nói. “Võ Kỹ lâu có sáu tầng, tầng một là Nhất giai võ kỹ, tầng hai là Mệnh Tuyền cảnh thích hợp dùng Nhị giai võ kỹ, như vậy chiếu lên thì tầng năm chính là nơi để bộ Ngũ giai võ kỹ không hoàn chỉnh kia, về phần tầng sáu có vật gì thì không ai biết”.
“Võ Đao các này...”. Đoạn Ngọc biểu hiện ra kinh ngạc nhưng nội tâm lại có chút đề phòng, tuy rằng có phần có tin nhưng hắn lại đang nghĩ tầng năm của Võ Kỹ các có Ngũ giai võ kỹ hoàn chỉnh, trên tầng sáu kia... nói không chừng là còn có Lục giai võ kỹ!
Hắn đã biết Đoạn gia nội tình cường đại, làm thế lực chưởng khống toàn bộ Thánh Nguyên Đế quốc thì Đoạn gia làm sao lại có thể không biết Võ Đạo các tồn tại? Võ Đạo các có thể bảo trì sự thần bí của mình như vậy tại Phù Sơn thành thì rất có thể là đã nhận được Đoạn gia ủng hộ!
Nghĩ đến điểm này thì Đoạn Ngọc liền nghĩ thông, Võ Đạo các bá đạo cũng là có chỗ dựa rõ ràng. Đồng thời với đó thì hắn lại không hiểu được hành động của các tiền bối trong Đoạn gia, bọn họ rút cục là đang muốn làm cái gì?
Đang lúc suy nghĩ thì Đoạn Ngọc cũng đi theo Thôi Phong tiến vào Võ Kỹ các. Trước mắt là đại sảnh lớn, cũng có một chút võ giả, ở cạnh cửa vào có một cái bàn dài cao đến ngực, hiện đang có vị nữ tử đứng ở đó.
“Hai vị khách quan muốn mua mấy giai võ kỹ?”. Một vị nữ tử trong đó bước ra mỉm cười đối với Thôi Phong cùng Đoạn Ngọc hỏi.
“Chúng ta muốn mua Nhị giai võ kỹ”. Thôi Phong nhanh miệng nói.
Đoạn Ngọc nhìn đến nữ tử kia liền có chút kinh ngạc. Tuổi tác cũng không lớn lắm, hẳn là còn không đến ba mươi tuổi, tu vi lại có Mệnh Tuyền cảnh chín tầng, thiên phú như vậy đối với võ giả bình thường tất nhiên là không kém.
Đang lúc đánh giá nàng hắn lại thấy được thần sắc của nàng hơi động, tuy rằng rất nhanh đã liền khôi phục như lúc ban đầu nhưng hắn đang âm thầm nhìn nàng đây, một chút biến hóa đó làm sao có thể qua được ánh mắt của hắn?
Nàng đang cùng Thôi Phong chào hỏi, thần sắc làm sao lại biến đổi?
“Hai vị nếu như muốn mua Nhị giai võ kỹ thì có thể tiến lên tầng hai”. Nữ tử không có biểu hiện gì mà khẽ cười gật đầu, sau đó nàng làm thủ thế chỉ sang một phương hướng nói. “Bên kia là lối tiến lên tầng hai, hai vị khách quan, mời!”.
“Lục lão đệ, đi thôi”. Thôi Phong gật đầu kéo theo Đoạn Ngọc tiến đến chỗ cầu thang đi lên tầng hai của Võ Kỹ các, hành động thành thục như vậy cho thấy hắn không phải là lần đầu đi lên tầng hai của Võ Kỹ các.
“Ừm”. Đoạn Ngọc lập tức đi theo. Nội tâm nhưng lại có chút cổ quái, không lẽ là hắn suy nghĩ nhiều rồi? Nữ tử kia thần sắc biến đổi cũng không liên quan gì đến hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.