Edit: Nhất Tiếu Nại Hà
"Ban nãy, K và Q đã tiêu diệt đứa nhỏ zombie nên ván này... còn chưa bắt đầu đã bị phá hủy, mình không còn đủ sức để mở thêm một ván nữa.”
Thân thể A dần trở nên trong suốt, cậu nở nụ cười yếu ớt với tôi: “Ban nãy, B và C đã vì hoài nghi mà tàn sát lẫn nhau.”
"K vừa bị thương nặng, Q có sức mạnh yếu nhất, không đủ để uy hiếp cậu... mình an tâm rồi.”
"Tại sao? Tại sao cậu lại vì mình mà làm đến mức này? Chẳng lẽ cậu không cần quyền chi phối thân thể này sao? Sức mạnh của cậu rõ ràng đã đạt tới trình độ thiết lập ra trò chơi này!” Tôi rống xong câu cuối, đột nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Quả thật rất là mệt.
Cậu xoa đầu tôi và nói: “Từ lúc lên trung học, mình đã bắt đầu đi theo cậu, khi ấy mình vẫn luôn cho rằng mình là “người”, cho đến khi phát hiện tất cả mọi chuyện, mình mới hiểu ra...
Trông thấy cậu bị hãm sâu trong thế giới của bản thân, mình không thể trơ mắt nhìn cậu như vậy. Cho dù không muốn tách khỏi cậu, cho dù mình luôn hy vọng ở bên cậu mãi mãi...”
Không... Cậu đừng đi... Tôi ôm chặt lấy A... tựa như có thể ngửi thấy hương vị của nắng trên người cậu.
"Mình sống vì cậu.
Dĩ nhiên cũng sẽ chết vì cậu, đồ ngốc ạ.”
Tay của tôi vẫn giữ trạng thái ôm lấy A, nhưng người trong lòng tôi đã tan biến mất rồi.
Không gian xung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luan-hoi-co-han/2289263/chuong-4-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.