Chương trước
Chương sau
"Nương, con bị muộn rồi!"

Tô Khuynh vừa vào cửa đã nghe thấy Tô Dục đang nổi trận lôi đình, giọng nói trong thời kỳ vỡ giọng giống như gà trống gáy, khàn khàn chói tai.

Mà Tô phu nhân vẫn đang giữ chặt thắt lưng hắn, kiên trì bắt hắn thử quần: "Tiểu tổ tông, nhanh lên."

Tô phu nhân để dành ra khoản tiền tiết kiệm để mua cho hắn một cái quần mới, không thử một lần sao được.

Thân thể Tô Dục đang bước vào giai đoạn phát triển, so với những đứa con trai khác thì có vẻ lùn hơn một chút, lưng hơi còng, nhìn có vẻ dễ ngại ngùng xấu hổ. Cũng là nên cảm tạ gen tốt của Tô phu nhân, da trắng mắt to, nhưng trên sống mũi lại có thêm cặp mắt kính dày cộm, làm tăng vẻ ngây ngô ngờ nghệch.

Không ai nghĩ rằng đứa nhỏ này ở bên ngoài khúm núm, ở nhà sẽ la lối ồn ào như vậy.

Tô phu nhân rốt cục vẫn phải bắt hắn mặc quần, thoáng nhìn thấy Tô Khuynh đứng ở một bên, phảng phất như nhìn thấy cứu tinh: "Khuynh Nhi, cái lu hết nước rồi."

Khi nói chuyện, giọng điệu của Tô phu nhân hết sức mềm mại, hai chữ "Khuynh Nhi" thốt ra vô cùng thân thiết ôn nhu.

Tô Khuynh xoay người đi ra khỏi phòng: "Vậy để con đi gánh cho."

Tiền viện vốn có một cái miệng giếng, nhưng bên trong đã bị đất đỏ ấp đầy. Bên cạnh miệng giếng mọc đầy cỏ hoang, trên đất trám gạch lát bằng đá, từ lâu đã bị bụi đất lấp đi nhìn không rõ dáng vẻ ban đầu.

Nhà cũ được đắp từ đầu thời nhà Thanh nên rất cũ kỹ, nước sơn đen trên cửa bong ra từng mảng, cũng may kết cấu vẫn chưa bị mục nát, nhưng khi trời đổ mưa thì bị ngấm nước, vách tường hoa văn xám trắng bên trong bị nhuốm màu vàng nhạt.

Bên cạnh cái lu có hai thùng gỗ, Tô Khuynh xoay người, chú ý tới thùng gỗ nằm kế cái chậu. Quần áo bẩn trong chậu xếp thành núi, cái trên cùng là quần cũ Tô Dục thay ra lúc sáng, trên ống quần dính đầy bùn đất.

Tô Khuynh do dự một chút, nâng cái thùng lên trước.

Vừa đúng lúc Tô Dục từ trong nhà chạy cái vù ra như một trận gió, nàng gọi hắn: "A Dục, ngươi có thể giúp tỷ đem cái chậu kia qua được không..."

Tô Dục xa xa dừng bước, không tình nguyện: "Tỷ, ta sắp muộn rồi."

"Ai u, ngươi đi tới đi lui hai bận là được rồi, gọi nó làm gì?" Tô phu nhân vội vàng đi ra, dưới áo quần thỉnh thoảng lộ ra hai tấc gót sen. Bà mặc bộ áo váy trắng bệch cũ kỹ, đứng ở dưới mái hiên cau mày, hướng về phía nàng vẫy tay như đang đánh ruồi, ngữ khí trở nên nghiêm khắc khác thường, "Em trai ngươi còn phải đến trường đi học, ngươi thì rảnh rỗi có làm gì đâu."

Tô Khuynh im lặng cúi đầu, nhẹ vung bím tóc tết đuôi sam ra sau, nhanh chóng nâng đòn gánh lên vai.

Tô Dục cắm đầu chạy một đường, con chó vàng trước bỗng nhiên hướng về hắn sủa điên cuồng.

"Súc sinh." Hắn mắng một tiếng, đạp một cái lên mặt nó, con chó muốn cắn lại nhưng bị vòng cổ xích, như một con ngựa bị ghìm cương trước bờ vực, xiềng xích phát ra âm thanh rào rào rào rào.

Mà Tô Dục đã nhanh chân chạy ra ngoài, con chó ở trong sân vẫn tiếp tục sủa rất hăng. Chó sủa ồn ào làm bọn gia cầm cũng chạy lung tung, gà bay chó sủa.

"Nhanh đi, nhanh đi quản nó." Tô phu nhân đi về phòng, tay đè lên huyệt thái dương, mặt trắng bệch ra, "Cứ làm cho ta đau đầu."

Tô Khuynh nhận trách nhiệm đi từ từ ra cửa, chó vàng lại không hề kêu mà lắc lắc đuôi, nằm trước ống quần nàng cọ tới cọ lui, sau đó ngoan ngoãn nằm sấp xuống, nức nở đem đầu kề sát đất.

Tô Khuynh cảm thấy chó là loại động vật kỳ quái. Cứ là ai cho nó ăn, nó liền thích người đó.

Nàng ngồi xổm xuống nhìn, phát hiện cái mũi nó bị rách da, nước mũi chảy ra ướt sũng. Nàng lấy khăn tay của mình nhẹ nhàng lau, chó vàng phát ra âm thanh rầm rì, tựa như tiểu hài tử khóc thút thít. Tô Khuynh ôm nó lên, mơ hồ đụng đến lớp lông ấm áp ở dưới xương sườn.



"Nương, A Dục đá nó bị thương rồi."

"Chó thì cần gì quan tâm bị thương với không bị thương. Đừng có chạm vào nó, đồ súc sinh bẩn gần chết."

Trên đầu Tô phu nhân cài một cái trâm đính hạt châu lóe sáng, mềm yếu đứng đó, cơ hồ vẫn là bóng dáng của một vị phu nhân nhà giàu. Mặt bà nhỏ nhắn, khung xương cũng nhỏ, lúc sinh Tô Dục làm bà suýt mất đi nửa cái mạng, từ đó thân thể luôn luôn suy yếu, đi được vài bước liền thở hổn hển.

Vì thế đa số thời điểm, bà toàn là người ra lệnh.

"Nó không hề bẩn, mỗi ngày con đều mang nó đi tắm..."

"Ngươi nhất định phải già mồm với nương ngươi như thế hả?" Sở trường của Tô phu nhân là bắt chẹt, đánh gãy lời nàng: "Ngươi vậy mà không nghe lời, là muốn làm ta tức chết sao."

Tô Khuynh thở dài một hơi, nâng đòn gánh đi qua ngưỡng cửa, chó vàng còn đuổi theo nàng, liều mạng quẫy đuôi.

Bình thường Tô Dục chê nó xấu, Tô phu nhân chê nó bẩn, đều không muốn quản nó, nhưng nhà không có người giúp việc nên phải có một con chó giữ nhà.

Cho nên bọn họ khinh thường nó, lại không thể không ỷ lại vào nó.

Phố cổ Giang Nam nhà ngói san sát, đường đá uốn quanh, giống như thế ngoại đào nguyên cách xa thời đại lửa đạn phân tranh.

Non xanh nước biếc, cầu nhỏ quanh co, ngói xanh đen cùng tường trắng nép vào tàng cây rậm rạp, tựa hồ biến ánh mặt trời cũng thành màu xanh nhạt.

"Tô tiểu thư lại đi gánh nước đấy à?"

Nhóm thôn phụ mặc đủ loại áo màu sắc cùng quần dài màu lam nhạt, tốp năm tốp ba ngồi dưới mái hiên gần cây đậu. Thấy nàng đi tới, bọn họ cười lớn gọi tên. Bên trong nhóm người có gương mặt rất quen, là hàng xóm Thúy Lan của nàng.

"Vâng" nàng hạ thấp làn mi, gật đầu cười nhẹ, sau đó nhanh chóng đi qua, từ xa xa có thể thấy cái gáy thon dài nằm dưới mái tóc, dưới ánh mặt trời nhiễm một tầng sáng.

Người đi xa, một người trong đó mở miệng: "Ta mà có đứa nhỏ như vậy, sẽ không đành lòng để nàng gánh cái đòn đó trên vai."

"Đúng vậy, nhìn da mặt cùng dáng người kia đi."

Tô Khuynh trên người mặc áo sam tay ngắn xanh biếc cùng quần dài, sau lưng tết một cái đuôi sam, là kiểu ăn mặc tầm thường của mấy tiểu cô nương nông thôn, ống quần thậm chí còn ngắn lên một đoạn, lộ ra đôi vớ bọc lấy mắt cá chân.

Thế nhưng người ta trong lúc nhàn rỗi mới không kiêng nể gì dùng mắt đánh giá một người, vui mừng hơn là phát hiện tiểu cô nương che dấu "dáng vẻ" tiềm năng ở trong ống tay áo rộng rãi kia.

Giống như lúc Tô Khuynh ngẫu nhiên lộ ra cổ tay, quần áo ngày hè mỏng manh mơ hồ lộ ra hình dáng vòng eo mảnh khảnh, cùng với đó là đôi chân thiên túc, nhưng dáng đi vẫn thướt tha uyển chuyển, những điều đó ám chỉ sau khi lớn lên nàng vẫn còn xinh đẹp hơn nữa.

*Đôi chân thiên túc: Chỉ đôi chân của những người phụ nữ không bó chân.

Cho nên bọn họ rất chú ý tới nàng.

Bất quá chỗ này chỉ là một trấn nhỏ làm nghề bắt cá đốn củi, dẫu có xinh đẹp thì có lợi ích gì đây?

Đại khái bọn họ bởi vì ngày qua ngày nhàm chán, nên làm như đặt cược đua ngựa, cho rằng một cô nương xinh xắn thế này trong tương lai chắc hẳn sẽ vượt lên trên các bạn cùng lứa tuổi.

"Quần áo của nàng mặc cũng không vừa người, nhiều khi mặc lại đồ từ năm trước. Ta thấy nương của nàng thì đổi đi đổi lại nhiều kiểu dáng quần áo khác nhau, cũng không thèm để ý một chút, ngược lại để cho nữ nhi ăn mặc như thôn nữ."

"À, 'Tô phu nhân' đó hả?" Có người cười rộ lên.

Thôn trấn xa xôi thế này, ở đâu ra một vị tiểu thư phu nhân? Có chăng là tiếng tăm nhà cũ Diệp gia giàu có nổi danh ở nơi này, nhưng cũng là chuyện rất xa rồi.

Lúc này xuất hiện loại xưng hô như vậy chẳng qua chỉ để cười nhạo, cười vì thân phận đã sớm đổi thay, vẫn còn không bỏ xuống được loại tư thái kia.

Mọi người cười lớn một trận, Thúy Lan ném hạt đậu xuống, lại khom lưng nhặt lên một cái khác, ngữ khí lãnh đạm: "Rốt cuộc vẫn là nha đầu, không đau lòng mới là lạ."

Nước sông sơn trấn vào thu ánh lên lung linh, trong khe sâu đổ ra hai bên bờ sông, cầu đá phía trên giống như từng sợi dây khâu lại vết nứt của hai bờ sông. Cho người đi qua đi lại, chỉ đếm mươi bước là đã tới đầu bên kia.

Wattpad _tichha_

Đi dọc theo từng bậc thềm có thể xuống tới hang sâu. Trong hang có một con suối rộng lớn, từng bụi cây mọc um tùm hai bên bờ bãi.

Dòng nước chảy xiết làm sương trắng bắn tung toé. Bởi vì độ cao sai lệch nên dần đứt đoạn thành dòng thác, nước xuôi dòng chảy xuống hạ lưu tạo thành hồ nước.

Khí trời trong trẻo, mặt hồ ánh lên màu xanh lam của bầu trời. Từng đàn vịt hoang dạo quanh trên mặt nước, lưu lại từng vệt sáng ngời.

Tô Khuynh đi dọc bên hồ, đến nơi không có ai mới dừng lại. Trong lồng ngực thoáng tràn ngập một nỗi mất mát nhẹ nhàng.

Nàng buông thùng xuống một đoạn để múc nước, động tác cũng lão luyện. Nàng biết dùng vị trí nào trên bả vai để tiết kiệm sức lực, dần dần nơi đó cũng bị mài ra một vết chai mỏng manh.

Giống như thêu thùa cùng viết chữ vậy, có kỹ xảo, cũng có thể luyện tập mà thành thạo.

Trên đường về lại đi qua mấy hộ gia đình kia. Các phụ nhân đã lựa xong đậu đũa, bây giờ đang bóc đậu. Thấy nàng trở về, lại hết sức phấn khởi kêu: "Tô tiểu thư đi gánh nước trở lại rồi à?"

"... Ừm." Nàng biết kỳ thực họ không phải gọi nàng, mà là trêu đùa, nên dứt khoát không ngẩng đầu lên.

Tô Khuynh hít một hơi, từng bước một đi nhanh mà vững chắc, mồ hôi bên tai không ngừng nhỏ xuống, hơi ngứa.

Rót nước vào lu nom cũng được một nửa, chuyến này xem như đã xong.

"Nhà nàng không phải là có con trai sao?" Người phụ nữ đang bóc đậu tử vươn chân lau đi vài giọt nước mà Tô Khuynh làm rơi xuống mặt đất.

"Trông cậy được vào hắn à? Tô phu nhân kia nâng niu tên con trai của bà ta như bảo bối vậy, đi học về là đứng trước cửa nghênh đón, một tiếng A Dục à A Dục ơi, mọi việc đều luyến tiếc không cho hắn làm."

Yên lặng một hồi lâu, chỉ còn tiếng đậu vỗ vào rổ vang lên âm thanh lanh lảnh.

Có người than thở: "Tại sao ta lại không nhặt được Tô Khuynh chứ, làm việc nhanh nhẹn lại dễ nuôi, so với đứa con lười biếng của ta kia được việc gấp mấy lần."

Nhóm phụ nữ cười vang lên. Trong đó một người trêu bà ta: "Tỉnh tỉnh đi, ngươi mà nhặt thì chỉ nhặt được Nhị Nha thôi."

Nhị Nha là một người bị ngốc ở trong thôn, không ai nuôi dưỡng, suốt ngày quanh quẩn ở một gian phòng nhỏ.

"Sinh được Nhị Nha thì thôi cũng bỏ. Tô Khuynh như vậy, chỉ có thể bị nhà giàu vô ý để mất thôi, tiện nghi cho Tô phu nhân nhặt được."

Thúy Lan đột nhiên hỏi: "Ngươi làm sao mà biết?"

Người nọ đắc ý dào dạt: "Mặt tròn như trứng ngỗng, môi anh đào, mặt mày như vẽ, giống như mỹ nhân trong tranh, thì chỉ có thể là mặt của khuê tú thôi."

"Ngươi thấy qua tranh mỹ nữ rồi à?"

"Ta thấy qua trên bức bình phong của nhà giàu đó!"

"Quan trọng nhất là, tiểu nữ nhi kia răng môi chỉnh tề, không giống với Tô phu nhân răng thỏ kia nha..."

Một tràng cười lớn.

Răng cửa của Tô phu nhân mọc có hơi dài, ngày đầu tiên đến trấn, bởi vì hàng xóm nhanh mồm nhanh miệng nói bà ta cười nhe răng, bà ta tức giận đến mức khóc trong phòng.

"Nói như vậy, đứa nhỏ trong nhà không lẽ là con phú hộ."

"So với Tô phu nhân hồi trước không lẽ còn giàu hơn?"

"Vậy khẳng định..."

Vừa đúng lúc Tô Khuynh gánh nước lần thứ ba, không biết người kia đang đánh giá nàng.

"Ơ, Tô tiểu thư lại đi gánh nước nữa à?"

_____________________________

"Nương, uống nước đi."

Tô Khuynh rót trà cho Tô phu nhân, trong trà có hoa cúc trôi lãng đãng. Nàng cho gà vịt ăn rồi ôm lấy một chậu quần áo đi ra cửa ngoài, chó vàng bổ nhào vào bên chân ngửi tới ngửi lui, dùng móng vuốt ôm lấy ống quần nàng.

Nàng tìm kiếm nửa ngày, ngón tay trắng trẻo thon dài như cây trúc do dự một lát, cẩn thận cầm ra một thứ gì đó từ trong hầu bao để lên mặt đất, hàng lông mi dày đậm nghiêm túc nhìn xuống.

Là một viên đường phèn nhỏ.

Nhưng con chó chỉ ngửi ngửi, dùng mũi cọ cọ vào khối đường trên mặt đất, không biết ăn thế nào.

"Ai bảo ngươi cho chó ăn?" Tô phu nhân bị khói sặc ho khan, đang ho thì nhô đầu ra, "Nương ngươi ở trong này khổ cực nấu cơm, ngươi đang làm cái gì đấy? Giặt nhanh đi rồi mau lại đây, giúp ta nhóm lửa."

Nuôi sống mười mấy năm, thường ngày bà ta ở cùng Tô Khuynh còn nhiều hơn so với Tô Dục. Bà ta biết tính tình Tô Khuynh nhỏ nhẹ, không có chủ kiến gì, kêu đi hướng đông tuyệt đối không đi hướng tây, càng là ỷ lại vào mẹ.

Trong nhà không có ruộng nước, đa số thời gian của nàng đều dùng để ở nhà hầu hạ mẹ, mỗi khi mẹ bị đau đầu, nàng đều bưng trà đưa nước cẩn thận, thậm chí còn bưng ống nhổ quỳ trên mặt đất đều là chuyện bình thường.

Đã nhiều ngày nay, Tô Khuynh đều chậm trễ với thất thần, bà ta cảm thấy khác thường không thoải mái, tựa như tay trái tay phải bên người sai khiến không nghe lời.

"..." Tô Khuynh nhanh chóng nhặt khối đường trên đất nhét vào miệng chó, hai cái tay giữ lấy miệng chó, sau một lúc lâu, nhẹ nhàng ấn một phen, sau đó rời đi.

Ra khỏi cửa nhà, bước chân Tô Khuynh chậm lại, gió thổi trên mặt thật thoải mái.

Ánh nắng buổi trưa ấm áp, trên mặt hồ trong vắt ánh lên kim quang, ở bên dòng suối đã có hai ba người phụ nữ đang giặt quần áo, từng đóa giọt nước lớn nhỏ liên tiếp theo dòng nước trôi xuống.

Bên hồ không có ai. Nơi này lạnh lẽo, tiếng nước chảy lại huyên náo, không thích hợp để nói chuyện. Nhưng Tô Khuynh luôn luôn ở chỗ này giặt quần áo, vừa không muốn giao thiệp, thứ hai không muốn để nước bẩn chảy tới hạ lưu.

Cúi đầu rửa tay, có vật gì đó ẩn núp bên trong cổ áo lót màu xanh da trời, theo đường cong đong đưa trước ngực.

Nàng xoa xoa tay lên quần áo, cẩn thận lấy vòng cổ ra xem.

Đây là một cái vòng nhỏ như quả hạnh, giống như một ống thủy tinh cong lại, phía trên khoét một lỗ hổng.

Ở dưới đáy loan một màu lam diễm lệ, nhìn giống nước nhưng không thể di chuyển. Thủy tinh trong suốt thủy tinh được chạm khắc những vòng tròn vắt ngang, có dài có ngắn.

Lúc vị thần linh trên trời ném món đồ này xuống, màu lam óng ánh lơ lửng ở trong không trung, phản chiếu ra ánh sáng lạnh lẽo, nàng còn cho rằng đó là một vì sao trên trời.

Cho đến khi nó nằm ở trong tay, mới phát hiện là một chiếc vòng nho nhỏ, cứng rắn lạnh như băng, bên trong chấm một điểm màu lam như sao, cũng là dấu hiệu hành trình của nàng vừa mới bắt đầu.

Vật này nói lên đây là đời thứ nhất của kí chủ Tô Khuynh, tất thảy bắt đầu lúc gần ba tuổi.

Năm đó ngoại bang hoành hành, triều đình yếu thế, người dân tổ chức khởi nghĩa Bạch Liên giáo chiếm lĩnh san bằng kinh đô. Đô thành lâm vào hỗn chiến, vô số phú thương quý tộc trốn xuống phía nam.

*Khởi nghĩa Bạch Liên giáo: sự kiện nổi dậy vũ trang của giáo đồ Bạch Liên giáo ở các tỉnh Tứ Xuyên, Thiểm Tây, Hà Nam và Hồ Bắc nhằm chống lại chính quyền nhà Thanh vào đầu đời Gia Khánh. (1796)

Lúc chạy nạn, cường đạo cùng buôn người trên đường hống hách ngang ngược, chuyên cướp bóc các đoàn xe thương nhân, đám ngựa thường xuyên bị giật mình đến mức gà bay chó sủa, nhiều gia đình bị thất lạc khắp nơi.

Một lần tìm được đường sống trong chỗ chết từ bọn thổ phỉ cướp đường, trên đường đi về phía nam, phu thê Tô Hồng nhặt được một tiểu nữ nhi bị lạc.

Tô gia lúc ấy là phú thương khá giả trên kinh. Nhưng Tô Hồng do tiểu thiếp sinh ra, Tô phu nhân thì nhiều năm không con cái, vì thế bị lão phu nhân khinh thị. Trong cơn tức giận, hai người tách ra riêng, dựa vào cửa hàng buôn trà được phân cho mà duy trì sinh sống. Sau khi nghe nói sắp có chiến loạn, liền tính toán trốn về nhà cũ ở sơn trấn.

Mặc kệ nói như thế nào, con cái luôn là một khối tâm bệnh của bọn họ. Vậy nên nhìn thấy con cái của người khác, hai người đều dừng chân.

Trên người nữ nhi toàn là gấm hoa tơ lụa, ăn mặc cực kỳ đẹp đẽ, trên cổ còn đeo một chuỗi ngọc xinh xắn, ngay cả hoa tai cũng là bạch ngọc khắc thành con thỏ nho nhỏ. Ôm lên nhìn một cái liền thấy nó được nuôi nấng vô cùng chăm chút, đôi đồng tử đen nhánh tinh khiết, khuôn mặt nhỏ nhắn như ngọc mài tuyết thế, trên mặt còn có nước mắt trong suốt, không thể không làm người ta trìu mến.

Tô Hồng lập tức ôm lên xe ngựa, giao cho phu nhân mình.

Đôi phu thê Tô Hồng chạy nạn vào nam, lại nhặt được lễ vật của trời, cho dù ở trên đường bôn ba cực khổ, cũng coi như hưởng thụ được tình phụ tử vui vẻ.

Nhưng tới năm thứ hai, bị hai chữ "bất dục" đâm đến tận mười mấy năm, cuối cùng Tô phu nhân cũng mang thai.

Sau khi sinh ra Tô Dục không lâu có nhiều chuyện phát sinh biến hóa.

Phụ nữ có mẫu tính trời sinh, mà lòng mẹ còn được xây đắp bằng chín tháng mười ngày. Sinh Tô Dục làm Tô phu nhân đau đến tê tâm liệt phế, cửu tử nhất sinh, khoảnh khắc hắn được sinh ra đã trở thành tâm can bảo bối cả đời của nữ nhân này.

Sau đó Tô Hồng bị bệnh chết, Tô phu nhân không có tâm phúc, dựa vào tiền bạc từ tiệm bán trà gửi từ Bình Kinh xa xôi tới mà gian nan sống qua ngày. Nhưng ngày càng nghèo khó, mà hai đứa con dần dần lớn lên, bà ta bắt đầu hiểu rõ, muốn công bằng là chuyện không có khả năng.

Thân thể Tô Dục không được tốt, muốn bình an lớn lên, lại muốn đến trường thi đỗ công danh, ăn mặc chi phí đều cần tiền... Bà ta bắt đầu cảm thấy may mắn rằng bản thân chưa cho Tô Khuynh quấn chân, trước đây các tiểu thư khuê các đều phải quấn chân kim liên ba tấc, tất nhiên không thể làm việc nặng.

Lúc Tô Khuynh đến ở cùng Tô gia còn quá nhỏ, không còn nhớ cái gì, tính tình cũng cực kỳ mềm mỏng, một lòng vì nương cùng đệ đệ, so với trẻ con nhà nông nhân còn chịu mệt nhọc tốt hơn.

Tô phu nhân lo sợ bất an, tám năm gió đêm biển lặng qua đi, lo lắng mới dần lắng xuống: Người nhà Tô Khuynh nhất định không có khả năng tìm đến đây.

Nếu đã được bà ta nhặt, vậy nhất định cả đời phải tiếp tục làm nữ nhi bà ta, vừa hiếu thuận, phải vừa giúp nhà giảm bớt cực khổ.

Vì thế quần áo tơ lụa kia, vào một sáng sớm lạnh lẽo khô ráo, bị quẳng vào chậu than biến thành tro tàn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.