Lần đầu tiên Tô Khuynh lên lầu hai của tiệm trang sức Dương gia. 
Trên lầu sáng trưng, Dương Lão Đầu mang kính râm, để chòm râu bạc trắng, ông ta đang ngậm một cái tẩu thuốc trong miệng, ngồi trước một quầy trang sức rộng lớn. Ánh mặt trời xuyên qua khe cửa rơi xuống mặt tủ. 
Tô Khuynh nhìn không chớp mắt, thấy làn khói đang vờn trên tủ kính, vẫn còn đọng lại dấu vết của keo khô trên chiếc tủ vốn sạch sẽ. 
Nhất thời cô có chút thất thần. 
Dương Lão Đầu đang xoạch xoạch hút thuốc, đôi mắt đeo kính đen cứ thầm quan sát Tô Khuynh, lại nhìn qua đống tiền nằm trên bàn. 
Năm nay ông ta đã 73 tuổi, thuở còn trẻ cũng là một tay giàu có xa xỉ, mãi đến khi gia sản lụn bại mới bắt đầu học buôn bán. May mà ông ta có hiểu biết về ngọc thạch châu báu, cũng có mắt chọn, cho nên đồ vật trong tiệm rất được nhóm phu nhân Diệp gia ưa chuộng. 
Con người nếu đã sống trên đời quá lâu, đều trải qua vinh hoa và nghèo túng thì sẽ trở nên khôn khéo cùng thờ ơ. Dẫu cửa hàng bị người khác gọi là "Tiệm trang sức Diệp gia", thì ông ta sẵn sàng vui vẻ chấp nhận, vì dù sao ông ta cũng dựa vào Diệp gia để kiếm cơm. 
Ông ta còn đắc ý một chuyện nữa, đó là thuyết phục được Đại phu nhân Diệp gia hằng năm đều trả một khoản phí thường niên khá cao, để ông ta có thể kiếm tiền không lo bị lỗ. 
Với số tiền này, cả nhà Diệp gia 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luan-ham-cuong-che/2617450/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.