Trên đường về đổ mưa to, trời đầy mây đen dầy đặc âm u, người trên đường vội vã về nhà để dẹp quần áo và chăn, vội vàng giải tán.
Trước mắt sáng tối thay phiên nhau xuất hiện, lập tức một tiếng sấm nện xuống. Chó vàng ngao ngao sủa điên cuồng, loáng thoáng, Tô Khuynh nghe được tiếng khóc nhỏ đứt quãng.
Bỗng nhiên con chó chạy ra ngoài, Tô Khuynh đuổi theo ở phía sau, chạy tới một tòa nhà đã cũ nát, chó vàng ngửi ở xung quanh, sau đó sủa về phía một phòng nhỏ.
Tô Khuynh đến gần mới thấy rõ, hóa ra đây là Nhị Nha sống ở căn nhà gỗ. Nhị Nha là một người bị loạn trí ở trong trấn, vừa sinh ra đã như vậy. Cha cô ấy đã dốc hết gia sản để chữa bệnh cho con, nhưng bị một tên lang băm lừa, bệnh chữa không khỏi, mà nhà cũng phải bán đi.
Ông lão là thợ mộc, trước khi chết đã lê thân thể bệnh tật ngày đêm đẩy nhanh tốc độ, trong nửa năm làm cho cô ấy một căn nhà gỗ che mưa che nắng ở trong rừng.
Sau đó Tô Khuynh nhìn thấy Nhị Nha, cô ấy rút vào góc phòng, mắt mở to mà khóc nỉ non, miệng lẩm bẩm, thỉnh thoảng đưa tay áo bên kia lên để lau nước mắt nước mũi. Nhị Nha năm nay mười sáu tuổi, nhưng bộ dáng vẫn còn như một đứa trẻ, cô ấy không đánh người, chỉ là bị ngốc. Đã là người ngốc thì không thể lao động, chỉ có thể dựa vào người khác.
Ở trấn nhỏ này cũng không có nhà nào giàu có,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luan-ham-cuong-che/2617449/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.