Tô Giảng nói xong thì liền cười cười gượng gạo, ánh mắt thoáng nét bất đắc dĩ. Hắn nghe vậy thì trong lòng hơi kinh ngạc, lại nhìn sang người đàn ông kia lần nữa.
Trần Sương kia vẫn nằm trên tảng đá, lưng hơi cong xuống, tay cầm hũ rượu kia, thi thoảng lại ngửa đầu uống một ngụm lớn. Gió đêm thổi qua, mái tóc dài rối bời lay nhẹ, ánh trăng chiếu lên làm bóng hắn đổ dài, càng thêm phần cô độc.
Dù quần áo nhếch nhác, dáng vẻ như kẻ thất nghiệp, nhưng luồng linh áp “Trúc Cơ Kỳ” ẩn hiện quanh người lại chứng minh hắn tuyệt đối không phải phàm nhân.
Hắn trong lòng lại trỗi lên một tia hiếu kỳ khó tả.
“Một tu sĩ Trúc Cơ mà lại như vậy… rốt cuộc là sao chứ?”
Nhưng đúng lúc ấy, Tô Giảng đã cầm hũ rượu lên, mỉm cười gượng mà gọi lớn một tiếng. Trần Sương ở xa xa cũng ngẩng đầu, ánh mắt mơ hồ nhưng lại lóe lên chút thanh tỉnh kỳ dị. Trần Sương đứng dậy, bước từng bước chậm mà chắc tiến về phía bọn họ.
Ba người Tô Giảng lập tức thu lại vẻ thoải mái, ai nấy đều có chút căng thẳng nhưng không dám lộ ra sự bài xích.
Còn hắn, khi thấy hơi thở Trúc Cơ áp tới gần, cũng vô thức ngồi thẳng hơn.
Trần Sương đi tới trước sân, dừng lại ngay cạnh bàn đá, nhìn bọn họ một lượt rồi nhếch miệng cười, nụ cười có chút điên dại nhưng lại không chứa sát khí.
Trần Sương nhìn sang Lăng Thiên — người vừa mới nhập môn hôm nay — khóe mắt hơi nhíu lại như đang quan sát.
“Ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luan-dao-chi-nghich/5023107/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.