Một lúc lâu sau, khi hắn cùng Tô Giảng bước ra lại sân, trên bàn đá đã bày biện mấy món đơn giản nhưng thơm phức: một nồi canh linh nấm đang bốc khói nghi ngút, vài đĩa rau rừng xào, thêm một đĩa thịt gà được Lục Thanh tẩm ướp khéo léo. Mùi hương lan tỏa theo gió, khiến bụng ai nấy cũng khẽ reo lên…
Lục Thanh cười hớn hở, tay cầm vá canh:
“Lăng sư đệ, nhanh ngồi xuống! Bọn ta cũng chẳng có gì nhiều nhưng tiếp đãi người mới là không bao giờ qua loa… ha ha!”
Hạo Đình cũng bê mấy hũ rượu nhạt đặt lên bàn, giọng hào sảng:
“Rượu này là ta lén chắt từ kho của ngoại môn đấy… À khụ, ý ta là được chấp sự thưởng cho… ha ha!”
Cả bọn bật cười…
Hắn cũng ngồi xuống, ánh trăng soi qua tán cây lớn, hắt lên bàn ăn một lớp sáng mờ dịu. Bầu không khí vui vẻ đến lạ.
Tô Giảng nâng chén:
“Lăng sư đệ, từ nay chúng ta đã là đồng môn, cũng là một tổ. Có chuyện gì cứ nói với bọn ta. Tuy ngoại môn không bằng nội môn, nhưng lại rất đoàn kết với nhau… ha ha!”
Lăng Thiên cũng nâng chén đáp lễ, nhẹ nhàng:
“Đa tạ các sư huynh đây... Sư đệ mới đến, nhiều thứ vẫn còn chưa rõ, mong được chỉ bảo thêm.”
Hạo Đình khoát tay, cười lớn:
“Ha ha… chuyện đó khỏi lo! Ở đây chỉ cần chăm chỉ chăm sóc Dược điền là được. Mỗi tháng chỉ cần vượt qua kiểm tra về linh thảo của chấp sự thì tài nguyên cũng không đến nỗi tệ. Mỗi năm các đệ tử ngoại môn còn được nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luan-dao-chi-nghich/5023106/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.