Buổi tối hôm ấy, ánh trăng bạc phủ xuống khắp Hứa Phủ.
Hứa Lăng Thiên khẽ bước dọc theo hành lang dài, đôi chân nhỏ lặng lẽ dừng lại trước thư phòng của cha.
Qua khe cửa khép hờ, hắn thấy Hứa Dạ Thành, phụ thân hắn, đang ngồi ngay ngắn bên bàn, cây bút trong tay liên tục di chuyển trên mặt giấy. Bên cạnh là một nam nhân mặc áo đen, trên lưng đeo một thanh kiếm, đang cúi người cung kính bẩm báo chuyện gì đó.
Hứa Lăng Thiên do dự một chút rồi cất tiếng:
“Cha…”
Âm thanh non nớt vang lên khiến cả hai người trong phòng khựng lại.
Hắn vội vàng chạy vào, nét mặt sáng bừng lên. Khi đi ngang qua người kia, một luồng linh lực dao động nhẹ khiến hắn vô thức cảm nhận được —
“Luyện khí tầng năm…!”
Ánh mắt Hứa Dạ Thành thoáng hiện vẻ kinh ngạc, song rất nhanh đã hóa thành nụ cười hiền hòa.
Ông đặt bút xuống, dang tay bế con trai lên đặt trên đùi, giọng ấm áp:
“Lăng Thiên, sao con lại đến đây giờ này?”
Người áo đen lập tức cúi đầu, chắp tay:
“Vậy… tiểu nhân xin lui trước!”
“Ừ, ngươi lui trước đi.” — Hứa Dạ Thành gật nhẹ.
Người kia lập tức lui ra, khép cửa lại, để không gian trong thư phòng chỉ còn lại hai cha con Hứa Dạ Thành, ánh đèn dầu hắt bóng họ lên tường…
Hứa Lăng Thiên chớp mắt, ánh nhìn vẫn hướng về cánh cửa vừa khép lại, rồi tò mò hỏi:
“Cha… người đó là ai vậy?”
Hứa Dạ Thành khựng lại một chút, ngẩng đầu nhìn con trai, hỏi ngược:
“Lăng Thiên, sao con lại hỏi vậy?”
Hứa Lăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luan-dao-chi-nghich/4849462/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.