Khi Hứa Lăng Thiên đi được một đoạn, ánh mắt hắn bỗng khựng lại.
Phía trước, giữa khu vườn rợp bóng tùng già, một bóng người gầy gò, khoác trên mình y phục giản dị nhưng toát lên vẻ sang trọng, thanh tao đang đứng lặng lẽ vẽ tranh.
Bức tranh trước mặt không nằm trên giá, mà lơ lửng giữa không trung, từng nét bút di chuyển nhẹ nhàng như đang múa, mực theo đó mà hóa thành linh khí lượn lờ, tạo nên khung cảnh vừa hư vừa thực.
Nhìn thấy cảnh tượng ấy, Hứa Lăng Thiên bất giác mở to mắt, trong lòng dâng lên một cảm giác tò mò.
Hắn vội vàng hét lớn:
“Gia gia!”
Âm thanh trong trẻo vang lên giữa khu vườn tĩnh lặng.
Hứa Mặc Huyền giật mình, theo phản xạ dừng bút, quay người lại, ánh mắt sắc bén lóe lên một tia cảnh giác rồi nhanh chóng dịu xuống.
Khi nhìn rõ khuôn mặt của Hứa Lăng Thiên, ông khẽ mỉm cười, giọng trầm ấm mà mang chút ngạc nhiên:
“Lăng Thiên? Con tỉnh rồi sao?”
Hứa Lăng Thiên không chần chừ, chạy nhanh về phía gia gia của hắn.
Thấy đứa cháu nhỏ lao đến, Hứa Mặc Huyền cười phá lên, ánh mắt đầy trìu mến:
“Ha ha, Lăng Thiên! Con đến tìm ta có chuyện gì sao?”
Hứa Lăng Thiên thở dốc một chút, rồi nghiêm túc gật đầu.
Giọng hắn vang lên, mang theo sự tò mò lẫn khao khát mà chính hắn cũng chưa hiểu rõ:
“Gia gia, con muốn hỏi… tu tiên là gì? Và làm sao để tu luyện được?”
Câu hỏi vừa dứt, nụ cười trên khuôn mặt Hứa Mặc Huyền khựng lại.
Ánh mắt ông dần trở nên sâu thẳm, như gió
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luan-dao-chi-nghich/4849456/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.