Lúc chập tối, nắng chiều trong gió đêm tựa như trút hơi, hơn nữa còn trút trong mây khói, cũng không rực rỡ, còn mang theo một chút yếu ớt, cho nên càng diễm lệ rạng ngời, hơn nữa còn có thể nhìn thấy điểm động lòng người của nó.
Rất đẹp mắt.
Hoa đào vốn nên xem vào lúc nắng xuân, nhìn từng đóa vẫy cười gió xuân là đẹp nhất.
Vương Tiểu Thạch chưa bao giờ thử nhìn hoa đào trong nắng chiều. Hôm nay bởi vì tâm tình uất ức, ngột ngạt khó giải, liền đi dạo trong sân, nhìn thấy hoa đào, mới nhớ tới lúc trưa Ôn Lục Trì đã kể với hắn chuyện của hoa đào, bất giác khẽ ngây ra.
Hắn một đường chạy trốn tới đây, dẫn theo chín, mười người, gặp cửa vượt cửa, gặp địch trừ địch, cũng không gặp phải nguy hiểm lớn nào, xem ra cuộc chạy trốn này của hắn còn tiêu dao hơn so với lưu lạc.
Thực ra lại không phải.
Trong lòng hắn vẫn luôn có áp lực nặng nề, còn có kế hoạch trọng đại đang đợi tiến hành. Hơn nữa dẫn theo mấy vị huynh đệ tỷ muội như vậy, càng không thể sơ xuất. Làm lãnh tụ, thật sự là một chuyện mệt người.
Thật muốn từ nay không làm thủ lĩnh, đi làm một dân chúng nhỏ nhoi không ai biết đến.
Người khác thấy hắn ung dung tự tại, thực ra hắn chỉ là biết biến nặng thành nhẹ, biến nguy thành an mà thôi.
Người khác thấy hắn vẫn vui cười, giống như không có chuyện gì xảy ra, cho rằng hắn buông lỏng được, không lo lắng. Thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luan-anh-hung/2617619/chuong-370.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.