- Không phải sao? Cây đào kia nở thịnh biết bao, vượng biết bao, đep biết bao, thơm biết bao, rực rỡ biết bao, mê người biết bao.
Lão bản Ôn Lục Trì của nơi này cảm thán nói:
- Ta vốn là vì nó mà đến, nhưng hôm nay lại vì nó mà đi. Nó chính thứ quan trọng trong khách sạn của ta.
Vương Tiểu Thạch đương nhiên không hiểu ý của y, nhưng lại có thể lĩnh hội được sự thương cảm của y.
Ôn Lục Trì và Tam Cô đại sư cùng nhau đi tới. Lúc Tam Cô đại sư nhìn cây hoa đào kia, gương mặt cũng rất hoa đào.
Y dường như nhìn đến ngây dại, say mê.
La Bạch Ái ngẩng đầu nhìn y (y cao hơn La Bạch Ái một cái đầu),cũng nhìn đến như mê như say.
Mặc dù Vương Tiểu Thạch không biết vì sao Ôn Lục Trì lại cảm khái, nhưng hắn hiểu rõ, nếu như một người có cảm xúc, ngươi tốt nhất nên để y bày tỏ cảm xúc một phen.
Như vậy, y sẽ dễ chịu hơn một chút, ngươi sẽ hiểu hơn một chút, y cũng sẽ cảm kích ngươi hơn một chút.
Chuyện mà mọi người đều tốt, đừng ngại làm, hơn nữa còn nên làm nhiều.
Nguyên tắc hiện giờ của Vương Tiểu Thạch là nên làm thì làm, nên nói thì nói. Ngày trước khi hắn còn trẻ, rất nhiều chuyện không rõ, không hiểu, nguyên tắc của hắn là nên học thì học, nên tiến thì tiến. Sau này khi hắn chuẩn bị vào tráng niên, nguyên tắc lại trở thành nên bỏ thì bỏ, nên chơi thì chơi. Đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luan-anh-hung/2617617/chuong-369.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.