Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ phía sau.
Lúc La Bạch Ái hữu ý vô ý nghe được tâm tư của Ôn Nhu, cũng chìm trong tâm tư của Ôn Nhu, không ngờ lại có người ở sau lưng nghe hắn lầm bầm lầu bầu.
May mắn không phải là kẻ địch, mà là vị sư phụ còn “phiền phức” hơn kẻ địch.
Chỉ thấy Ban Sư như cười mà không cười nhìn hắn, trên trán vừa lúc có một con bọ cánh cứng già, hắn cũng không xem là ngỗ ngược, chỉ ngạc nhiên hỏi đồ đệ của hắn:
- Ngươi có bệnh à?
- Không có.
- Ngươi lẩm bẩm cái gì?
- Không có gì.
Ban Sư Chi càng hoài nghi:
- Sao ngươi lại học cách nói chuyện giống như nữ nhân nhà người ta thế?
- Nào có?
Ban Sư dùng tay sờ sờ trán của đồ đệ hắn:
- Ngươi phát sốt à?
- Ai nói!
- Thần kinh của ngươi có vấn đề?
- Ông mới có vấn đề.
- Vậy sao ngươi lại một mình làm dáng bên cạnh đống phân của ngươi không xa? Ngươi bị mùi thúi của mình làm cho đầu óc mê muội rồi sao?
- Chuyện này…
Tâm tư La Bạch Ái đang chìm trong một loại ưu tư, bị sư phụ của hắn quấy rầy hỏi nguyên một tràng, liền tức giận hỏi ngược lại:
- Sư phụ, ngài cảm thấy có phải bà cô kia cũng bắt đầu thích làm dáng hay không?
- Cái gì?
Ban Sư kêu lên.
La Bạch Ái cảm thấy lỗ tai của bị chấn đau, nhíu mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luan-anh-hung/2617550/chuong-334.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.