Trả lời nàng đương nhiên không phải con bọ cánh cứng nhỏ kia, mà là kia một con “bọ cánh cứng nhỏ”.
Một con “bọ cánh cứng nhỏ” không phải là bọ cánh cứng nhỏ thật sự, nhưng so với bọ cánh cứng nhỏ còn giống bọ cánh cứng nhỏ hơn.
- La Bạch Ái!
Ôn Nhu thét lên:
- Ngươi ở trong lùm cỏ làm gì?
Chỉ thấy trong lùm cỏ, bụi cây đột nhiên ló ra một cái đầu, cặp mắt tròn tròn, tròng trắng trắng trắng, dái tai tròn tròn, con ngươi đen đen, lỗ mũi tròn tròn, gương mặt bầu bầu, còn có một hàm răng hơi lệch, cùng nàng nhìn nhau há hốc mồm.
- Ân công!
Thiếu niên kia nháy cặp mắt to, ngữ điệu cực kỳ tình cảm:
- Xin lỗi, làm ngài sợ hãi, ta tội đáng muôn chết, ta sống nên ăn bùn. Ta xin lỗi, ngài ăn lê đi!
Nói xong lại đưa một quả lê tới.
Lê đã hơi chín.
Ôn Nhu vừa nhìn thấy lê, lập tức hết giận một nửa. Nàng đang khát nước, liền không thể chờ đợi chụp lấy, cắn một cái, rắc rắc mấy tiếng, cơn giận lại tiêu đi một nửa, rắc rắc quát hỏi:
- Ngươi núp trong bụi cây nghe lén ta nói chuyện sao? Muốn chết à!
- Không phải.
Thiếu niên La Bạch Ái vội biện hộ:
- Ta vốn là tới đây để tìm đồ cho ân công.
- Ân công?
Ôn Nhu cau mày, quả lê vẫn chát, nhưng dù sao vẫn tốt hơn là không có lê để ăn:
- Thật khó nghe.
- Ngài thật sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luan-anh-hung/2617549/chuong-333.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.