Màn kiệu vừa mở ra, trái tim của Vương Tiểu Thạch gần như bay ra ngoài một trượng, vui mừng kêu lên:
- Đại ca!
Màn kiệu vén lên, Tô Mộng Chẩm trước tiên cũng không nhìn Bạch Sầu Phi, Lôi Thuần, Địch Phi Kinh, hay là bất kỳ người nào khác…
Người đầu tiên y nhìn thấy, nhìn được cũng chính là Vương Tiểu Thạch.
Vừa nhìn thấy vị huynh đệ này của mình, y liền mỉm cười.
Y cũng đã quên mất bao lâu chưa từng nở nụ cười thật sự, thậm chí cho rằng mình đã quên cách cười như thế nào.
- Tiểu Thạch Đầu!
Nhưng nụ cười của y vừa hiện lên liền ngưng lại.
- Đệ làm sao vậy?
Y kinh ngạc hỏi:
- Tại sao ngũ quan đều chảy máu?
Màn kiệu vừa vén lên, Bạch Sầu Phi chỉ cảm thấy mình giống như bị gãy cánh, hoàn toàn rơi xuống trong hầm băng.
Một sự sợ hãi sâu sắc đánh vào lo lắng trước giờ, vướng mắc lớn lao và bóng đen vô tận trong lòng hắn.
Tô… Mộng… Chẩm… chưa chết!
Y đã trở về!
Màn kiệu được vén lên, giống như mở cửa ra, một thế giới khác xuất hiện trước mắt.
Vương Tiểu Thạch vừa nghe cũng ngỡ ngàng. Hắn dùng tay vuốt lên chóp mũi một cái, trông thấy bàn tay đều là máu.
Lúc này Hà Tiểu Hà lấy ra một tấm gương, đưa cho Vương Tiểu Thạch nhìn vào, mới biết từ tai, mắt, mũi, miệng của mình đều rỉ ra tơ máu.
Hắn ngẩn ra, nhưng dù sao cũng là một người am hiểu y lý, lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luan-anh-hung/2617425/chuong-270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.