- Chuyện gì?
Tường Ca Nhi còn chưa hoàn hồn, chưa kịp trả lời, một tiếng nổ lớn bỗng vang lên, đất lay lầu chuyển, đất tung bụi mù. Bạch Sầu Phi lập tức nhận ra, tiếng nổ mạnh kia phát ra từ chỗ của “Thương thụ” năm đó.
Trong lòng hắn trầm xuống.
Hắn đã cảm giác được một số chuyện, hắn không hi vọng nó sẽ trở thành sự thật.
Nhất định không được… hắn không sợ gì cả, chỉ sợ điều này, chỉ sợ chuyện này, chỉ sợ đối mặt với sự thật này.
Nhưng cho dù sợ hay không sợ, sự thật vẫn là sự thật.
Sự thật thường tàn khốc.
Chân thực cũng thường lãnh khốc.
Nhưng chân thực thông thường cũng giống như trăng, có hai mặt sáng và tối.
Do đó, đối với một số người, sự thực này có thể là tàn khốc đả kích, nhưng đối với một số người khác, nó lại là kinh hỉ bất ngờ.
Ít nhất, đối với Vương Tiểu Thạch, chắc chắn là loại cảm giác thứ hai.
Còn đối với những đệ tử Kim Phong Tế Vũ lâu khác ở đây, có người là loại cảm giác thứ nhất, có người là loại cảm nhận thứ hai, điểm duy nhất giống nhau là mọi người đều cảm thấy rất phức tạp và kinh ngạc.
Một đám người bước ra từ khu vực Thanh lâu cũ tràn ngập bụi mù, bọn họ vây quanh ba chiếc kiệu, bày trận tiến tới.
Trong ba chiếc kiệu, có hai chiếc một trái một phải không treo rèm, có thể nhìn thấy một nam và một nữ bên trong, nam thì cúi đầu, còn nữ xinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luan-anh-hung/2617424/chuong-269.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.