Nhưng mà, nàng từng cố gắng trang điểm để gặp Bạch Sầu Phi, mặc dù đã tẩy hết phấn son, nhưng vẫn cảm thấy rất xấu hổ, giống như những phấn son đã lau sạch kia đều để lại tội chứng không thể xóa nhòa.
- A!
Bạch Sầu Phi khẽ kêu một tiếng, vừa đủ để cho nàng nghe.
- Sao thế?
- Trên mặt ta không viết sao?
Khóe miệng Bạch Sầu Phi hiện ra một đóa mây cười, hỏi ngược lại nàng.
Rất lâu trước kia, Ôn Nhu từng mê đắm nụ cười như vậy của hắn. Bây giờ nàng nhìn, trong lòng đột nhiên giật mình, hay là tim đột nhiên đập mạnh, chính nàng cũng không rõ ràng lắm.
Thậm chí nàng cũng không rõ hắn đang nói gì.
- Huynh nói gì?
- Nếu như kinh thán cũng có một cái ký hiệu.
Bạch Sầu Phi chỉ vào ấn đường mình nói:
- Trên mặt ta sẽ viết cái ký hiệu này. Đó là sự ca ngợi đối với sắc đẹp của nàng.
Hai đóa mây đỏ hiện lên trên lúm đồng tiền của Ôn Nhu.
- Ta nào có đẹp! Trước kia cũng chưa từng quan tâm đến người ta!
Lúc này nàng mang vẻ xấu hổ, nói chuyện cũng tinh tế ôn nhu, hơn nữa bởi vì cố gắng làm ra vẻ thành thục, cho nên càng hiện nét ngây thơ, tại thời điểm vừa mới vào đêm như vậy đặc biệt động lòng người.
Bạch Sầu Phi cũng cảm thấy động tâm, chợt nhớ tới lần đó trong đêm tối bẩn thỉu, y phục vỡ tan không che giấu được thân thể nhỏ gầy và trắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luan-anh-hung/2617325/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.