Trong lúc mọi người đang nghi ngờ, lại nghe Vương Tiểu Thạch hỏi:
- Lúc gia sư vào kinh thành, nếu như có ngài giúp đỡ, chưa chắc đã chết trong tay Nguyên Thập Tam Hạn. Lúc ấy ngài ở đâu?
Đa Chỉ Đầu Đà cười lớn, một lát sau hốc mắt mới ngấn lệ:
- Chắc ngươi cũng biết tính tình của sư phụ ngươi, nếu như y muốn vào kinh thành, làm chuyện mạo hiểm, y làm sao có thể để bằng hữu của mình biết được.
Vương Tiểu Thạch lại hỏi:
- Nếu ngài biết thì sao?
Đa Chỉ Đầu Đà lập tức tiếp lời:
- Nếu như ta biết, người chết không phải Nguyên Thập Tam Hạn thì chính là Hứa Tiếu Nhất và ta đây.
Sau đó nước mắt của hắn lã chã rơi xuống, ngửa mặt lên trời cười thảm:
- Hứa Tiếu Nhất ơi Hứa Tiếu Nhất, uổng công chúng ta tri giao một đời, ái đồ của ngươi lại xem thường nhân cách của ta! Thôi, bỏ đi, hôm nay ta có thể liều mạng vì ngươi, nếu như ta sớm biết chuyện của sư phụ ngươi, nhất định sẽ không để cho sư phụ ngươi một mình xuống dưới suối vàng.
Sau đó hắn ngửa mặt lên trời (đương nhiên đó chỉ là trần động) kêu gào:
- Thiên nhật sáng ngời, thiên đạo ở đâu! Đa Chỉ Đầu Đà ta lại bị đồ đệ của cố nhân xem như không bằng heo chó. Được, hôm nay ta sẽ đánh một trận với đám chó săn vẫy đuôi này để làm sáng tỏ tấm lòng.
Sau đó hắn “ra lệnh” cho Lương A Ngưu, Thái Truy Miêu và Vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luan-anh-hung/2617306/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.