Vương Tiểu Thạch mỉm cười nói với Long Bát:
- Chiêu đãi chị gái của ta, chắc là đã khiến cho các ngươi cực khổ rồi.
Long Bát nghiêng đầu, trầm mặt, vuốt chòm râu dài, uy vũ quát một tiếng:
- Vương Tiểu Thạch? Ngươi còn chưa chết?
Long Bát đứng xa xa quan sát Vương Tiểu Thạch, nhìn trái, nhìn phải, nhìn trên, nhìn dưới, thần sắc đề phòng. Hắn đã từng gặp mặt Vương Tiểu Thạch, cũng đã từng giao thủ, lúc đó thiếu chút nữa còn chết trong tay Vương Tiểu Thạch. Cho nên hắn vừa nhìn thấy Vương Tiểu Thạch, trong lòng liền có phần hốt hoảng.
Vương Tiểu Thạch vẫn mỉm cười, hai viên đá cuội ẩn giấu dưới mí mắt cũng như đang cười:
- Long Bát? Lại là ngươi!
Long Bát quát lên:
- Láo xược! Ngươi là thứ gì, tên của lão tử để cho ngươi gọi sao?
- Cái rắm chó nhà ngươi!
Vương Tiểu Thạch đột nhiên quát lại:
- Chức quan của ngươi ta còn không để vào mắt, đừng ở trước mặt ta ra uy đàn bà. Lần trước nếu không phải vì giết một tên quan còn chó má hơn ngươi, ta đã sớm không tha cho ngươi rồi!
Long Bát giận đến toàn thân run lên. Dân gian vẫn luôn đồn đại, Long Bát sở dĩ được Thái Kinh trọng dụng, là bởi vì hắn cùng với quyền tướng “thích cắt tay áo” (1). Hắn rất để ý đến lời đồn này, không biết đã giết oan bao nhiêu người. Hiện giờ Vương Tiểu Thạch lại đứng trước mặt nói một câu “uy đàn bà”, hắn đương nhiên là giận đến lệch mũi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luan-anh-hung/2617304/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.