Bạch Sầu Phi cười giận dữ, nói với Vô Tình:
- Nếu như hắn chỉ có thể xem là một cái “đuôi cơ mưu”, vậy ngươi chính là “đầu cơ mưu” đúng không?
- Ta à? Ta chẳng là gì cả.
Vô Tình lạnh nhạt nói:
- Nếu quả thật có cơ mưu, vậy chỗ đặc sắc của nó dĩ nhiên là tập trung ở “thân cơ mưu”.
Bạch Sầu Phi lẩm bẩm:
- Thân cơ mưu?
Lúc này Thư Vô Hý bỗng lên tiếng:
- Bà nội ngươi chứ! Ta biết bang hội của ngươi có Thái tướng gia nâng đỡ, cho nên kiêu ngạo khắp nơi cũng không ai dám chọc. Không đạp lên cái đuôi của đại gia ta thì ta cũng không nói, nhưng nếu ngươi vô cớ giam giữ hành hình người vô tội lương thiện, còn đuổi giết trên đường, chuyện như vậy bị ta biết được, cho dù tướng gia có đích thân tới, ta cũng kính mời vạn tuế gia đứng ra xét xử. Đây không phải làm xằng làm bậy sao?
Bạch Sầu Phi vội nói:
- Đúng, đúng, đúng, nào có chuyện như vậy. Trước đây một đoạn thời gian, tôi có mời mấy vị khách xa tới kinh thành, nhưng đều là bà con xa của Long Bát thái gia. Tôi chỉ phụng mệnh tiếp đãi mà thôi, xin Thư gia chớ hiểu lầm!
Thư Vô Hý hừ lớn một tiếng:
- Là hiểu lầm thì tốt. Vậy ngươi còn muốn gì? Nơi này còn có thứ gì ngươi cần? Có muốn đi vào ổ chó của ta, lục soát từ phòng ngủ đến hố chó ăn đại tiện hay không?
Bạch Sầu Phi khom người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luan-anh-hung/2617298/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.