- Đứng lại!
Tôn Ngư quát lên:
- Nếu ngài còn tiến tới, tôi sẽ ra tay.
Vương Tiểu Thạch trầm giọng hỏi:
- Ngươi dám giết cô ấy sao?
- Tôi là phụng mệnh làm việc.
Tôn Ngư nói:
- Kim Phong Tế Vũ lâu từ trước đến nay quân lệnh như núi, tôi cũng là bất đắc dĩ. Cho dù ngài ra tay nhanh lẹ, cứu được cô ấy, nhưng nếu trên mặt cô ấy bị rạch một vết thương, vậy thì thật đáng tiếc cho dung mạo xinh đẹp của cô ấy. Ngài sẽ không mạo hiểm như vậy, đúng không?
Câu trả lời của Vương Tiểu Thạch lại là:
- Không đúng.
Sau đó hắn bảo Tôn Ngư:
- Ngươi quay đầu lại nhìn người của ngươi xem.
Tôn Ngư cũng không quay đầu lại.
Hắn không nhìn, nhưng đã phát giác ám hiệu do mình ngầm phát ra hoàn toàn không có phản ứng, không được đáp lại.
Những thủ hạ kia đều chết cả rồi sao?
Đương nhiên không phải, bọn họ không hề chết, chỉ là bị khống chế.
Khi Vương Tiểu Thạch nói chuyện với hắn, đã mượn việc giậm chân để phát ra ám hiệu. Một đám người đã lặng lẽ tiến vào, hoàn toàn khống chế đám huynh đệ mà hắn bố trí ở trong và ngoài các, một người khống chế mấy người.
Người tới không nhiều lắm, nhưng đều là cao thủ, đó là những cao thủ trong Tượng Tị tháp.
Vương Tiểu Thạch lần lượt giới thiệu với hắn những nhân vật đã ngầm xoay chuyển cục diện này:
- Vị này là “Bạch Câu Quá Khích” Phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luan-anh-hung/2617268/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.