La Lệ mời Hoằng Lâm tới nhà dùng bữa tối. Hoằng Lâm vốn định từ chối không đi, nhưng La Lệ chỉ mỉm cười nói:
“Nếu anh không đến em sẽ không đi tìm Mộ Vân Triệt nữa.”
Câu nói đó làm hắn không thể không đi. Khóe môi La Lệ gợn lên tia cười ác độc. Sao? Có người mới nên không muốn đếm xỉa tới tôi? Đàn ông các người là một lũ cặn bã, có mới nới cũ.
Tối đến, khi cả hai dùng bữa xong, La Lệ yêu cầu Hoằng Lâm ở lại bồi mình một đêm. Hoằng Lâm nhíu mày chán ghét, bây giờ ngoài La Tâm Di ra hắn không có hứng thú với người phụ nữ khác. Nhưng La Lệ kiên quyết muốn hắn ở lại, không làm tình cũng được. La Lệ mở một chai rượu đắt tiền, uống với Hoằng Lâm. Mắt Hoằng Lâm ánh lên một tia không kiên nhẫn, người phụ nữ này rốt cuộc muốn làm cái quỷ gì? La Lệ vừa uống vừa khóc, kể lể cuộc sống ở nước ngoài của mình có bao nhiêu cô đơn, bao nhiêu sợ hãi, bao nhiêu nhớ đến hắn. Chỉ chốc lát sau, cô ta đã gục. Hoằng Lâm đứng dậy cầm áo vest định đi về, nhưng rồi hắn lập tức thấy choáng váng rồi cũng gục xuống sofa. Khoảnh khắc Hoằng Lâm thiếp đi, La Lệ cũng mở mắt ra. Cô ta vuốt vuốt mặt Hoằng Lâm, cười khẽ:
“Anh ở đây ngủ cho ngoan. Tôi đi ra ngoài một lát sẽ về ngay.”
Cô ta biết Hoằng Lâm đã nghi ngờ cô ta, nên sẽ không uống rượu cô ta đưa. Nhưng cả hai cùng uống lại khác, chính vì vậy, La Lệ không cho thuốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-tinh/180819/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.