La Tâm Di ngơ ngác nhìn người phụ nữ như con khủng long đang nỗi bão trước mặt. Cô ta không ngừng chửi rủa:
“Mày còn dám đến đây? Đồ hồ ly tinh! Sao? Mày lại quyến rũ được kim chủ nào rồi? Để lão ta dẫn mày đến đây? Mẹ nó! Ỷ vào bản thân có chút nhan sắc, rồi lên mặt với tao à? Mày cẩn thận đấy! Tao mà tức lên, tao gọi mười thằng ăn mày đến cưỡng hiếp mày, cho mày nếm tư vị nhục nhã…”
Nghẹn nửa buổi, La Tâm Di cuối cùng cũng hỏi ra nghi vấn của mình:
“Cô là ai vậy?”
Nghe tới đó, người phụ nữ lập tức phát điên nhào tới. Cô ta ôm lấy vai La Tâm Di, vừa lay vừa la hét ầm ĩ.
“Mày.. Mày thế mà lại không nhớ tao? Sao mày có thể không nhớ tao?”
Tiếng hét chói tai của cô ta đã làm kinh động quản lí, ông toát mồ hôi chạy tới, bảo hộ La Tâm Di sau lưng, mềm giọng khuyên nhủ:
“Mạc tiểu thư! Cô cứ bình tĩnh! Có gì từ từ nói, không nên động tay động chân. Ảnh hưởng không tốt tới thanh danh của cô.”
Mạc Chỉ giật mình, nhận ra là bản thân đã luống cuống, vội vàng sửa lại tóc và váy. (Len: Ai nhớ cô này không? Người bị Tâm Di cho một bạt tai. Không nhớ mời đọc lại
“Cô hét y như heo bị chọc tiết, thanh danh làm sao còn nha?”
Mạc Chỉ lại nổi bão, cô ta nhìn La Tâm Di như muốn xé xác cô ra. Quản lí khóc không ra nước mắt. Bà cô của tôi ơi! Không thấy tình hình căng thẳng lắm rồi sao, lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-tinh/180818/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.