“Tâm Di! Anh chỉ ôm em ngủ thôi!” Mộ Vân Triệt nài nỉ.
“Không được! Anh bác sĩ nói anh không được lên giường.”
“Anh thực sự không làm gì em đâu!”
“Nhưng… anh bác sĩ nói anh không được lên giường cơ mà. Anh ấy làm sao biết anh sẽ làm gì khi lên giường? Cho nên chắc chắn ý tứ của anh ấy là anh không được trèo lên giường của em.” Cô cực kỳ chắc chắn nói.
Mộ Vân Triệt khóc không ra nước mắt. Con thỏ ngốc nghếch này! Chính vì cậu ta biết anh sẽ làm gì nên mới ban lệnh cấm. Anh dụ dỗ:
“Ngoan! Anh chỉ ôm em ngủ.”
“Ngoan! Chúng ta nên nghe lời bác sĩ!” Cô cũng dụ dỗ anh.
Anh vừa bực mình vừa buồn cười. Lại còn muốn dụ anh? Con thỏ ngốc này ngày càng giỏi. Chuông điện thoại reo vang, là thư kí Trần, Mộ Vân Triệt đang nộ khí không có chỗ phát, liền giận dữ nói vào điện thoại:
“Tôi đang không rảnh! Chuyện gì nói sau đi! Cái công ty này nhân viên chết hết rồi hả? Tôi chỉ mới không đi làm 3 ngày, cậu gọi nhiều thế để làm gì? Cậu muốn thôi việc thì lập tức đi lãnh lương. Tôi đây không quản!”
Nói rồi liền tắt điện thoại. Thư kí Trần ở đầu dây bên kia khóc không ra nước mắt. Lão bản à! Trong ba ngày ngài nghỉ tôi đều bù đầu công việc nhưng không dám làm phiền ngài có được không? Ngài tức giận chuyện gì mà trút lên đầu tôi a? Thư kí Trần rất bi phẫn, nhưng vẫn đau khổ gọi lại số máy vừa rồi.
“Cậu muốn chết?” Mộ Vân Triệt tử khí âm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-tinh/180815/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.