Mộ Vân Triệt đặt cô lên giường, cô cắn cắn môi nhìn anh, mờ mịt. Anh cúi xuống, chiếm giữ môi cô, khẽ gặm cắn.
“Ưm… Vân, đừng cắn!” Cô thần trí mơ hồ than nhẹ.
Anh lập tức xé bỏ quần áo của cô, khẽ mút lấy vùng cổ và vành tai. Đôi núi của cô được bao bọc trong bra rất tròn, nẩy lên xuống không ngừng vì nhịp thở hỗn loạn của cô.
“Ực” Nhìn cảnh đẹp trước mắt, Mộ Vân Triệt cảm thấy toàn thân khô nóng, anh nuốt nuốt nước bọt.
Anh đưa tay kéo bra lên trên, đôi nhũ hoa no đủ lập tức hiện ra trước mắt. Anh vùi đầu vào ngực cô mút nhẹ.
“A… Vân. Ngực em trướng quá!”
Cô không ngừng thở dốc, mê li nhìn vào người đàn ông đang vùi đầu vào ngực mình. La Tâm Di nhớ đến những gì mình xem được, cô lập tức đẩy anh ra. Mộ Vân Triệt mờ mịt nhìn cô, lại làm sao vậy? Cô kéo phăng bra cùng quần lót của mình ra, sau đó kéo quần áo của Mộ Vân Triệt. Anh khó hiểu, là ai dạy hư con thỏ ngốc nhà anh đây? Lúc đó, một đáp án lập tức nhảy ra: “Bạch Diễm.” Anh nghiến răng, nhất định là cậu ta không sai. Nhưng lập tức anh đá bay chuyện đó ra khỏi đầu vì… cô đã cởi quần lót của anh, nhìn chằm chằm vào cái thứ đang ngẩng đầu hùng dũng kia. La Tâm Di dùng tay chọc chọc vào nó, anh lập tức cảm thấy toàn thân run lên.
“Vân! Đây là cái gì? Nó có thể cử động nha!” Nghĩ nghĩ một hồi, hai mắt cô sáng lên, hưng phấn hỏi “Đây là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-tinh/180811/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.