“Ai dạy em những câu vừa nãy?” Mộ Vân Triệt hứng thú hỏi Tâm Di.
“Trên ti vi không phải đều làm như vậy sao?” La Tâm Di vừa dọn thức ăn ra, vừa khó hiểu hỏi lại.
“…” Mộ Vân Triệt! Mày đang mất mát cái quái gì vậy chứ? Mày đang trông mong ở con thỏ ngốc này điều gì đây?
“Ừm. Tay nghề không tệ!” Mộ Vân Triệt thử một miếng thịt gà.
“Đương nhiên!” La Tâm Di phấn khởi nói “Em đã phải luyện tập rất lâu!”
“Nhà em không có người giúp việc sao?”
“Chị bảo… không nấu cơm thì sẽ cho em nhịn đói. Nhưng nấu không ngon cũng phải nhịn.” Cô nhỏ giọng.
Tay cầm đũa của Mộ Vân Triệt lập tức cứng đờ. Anh khó khăn nuốt toàn bộ thức ăn xuống. Rõ ràng lúc nãy còn rất ngon, sao bây giờ anh lại thấy vừa đắng vừa chát vậy? Không ăn nổi nữa, Mộ Vân Triệt dứt khoát ôm lấy Tâm Di ngồi trên đùi mình.
“A?”
“Không có gì! Để anh ôm một chút, một chút là tốt rồi!”
La Tâm Di mặc dù không hiểu, nhưng cô đã có thói quen phục tùng anh, sẽ không hỏi lại.
“Tâm Di!”
“Vâng?”
“Anh hôn em được không?”
Hôn? Chính là ăn miệng sao? Cô thấy trong ti vi rất nhiều rồi nha. Nữ chính đều rất hạnh phúc khi được hôn. Cô mỉm cười gật đầu thật mạnh. Mộ Vân Triệt vòng tay ôm cô sát vào người mình. Chiếc lưỡi miêu tả tinh tế đôi môi mềm mại của cô. Anh liếm xung quanh, trêu chọc như có như không, rồi từng chút từng chút xâm nhập. Hai chiếc lưỡi không ngừng quấn lấy nhau, cho nhau mật ngọt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-tinh/180810/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.