Editor: Melodysoyani.
Buổi sáng khi Mễ Tiệp vừa tỉnh dậy, thì lập tức nhớ lại cuộc thỏa thuận vàotối hôm qua, thật phấn khởi mà, rốt cuộc cũng đợi tới được cơ hội thậttốt để hành hạ tên khốn kiếp kia rồi, nhưng khi nghiêng người lại lậptức lẩm bẩm khổ sở, thân thể giống như bị xe lu nghiền qua vậy, vừa đaulại mệt, chưa hết đau lại nghe thấy tiếng chuông cửa đangbắt đầu vangbài hát con thỏ nhỏ ngoan ngoãn.
Cố gắngdùng một chân để nhảyra mở cửa, thì lập tức nhìn thấy tên khốn kiếp kia xuất hiện với vẻ mặtvô cùng thoải mái, cầm hộp cơm trong tay, còn có một túi ni lông, hìnhnhư là để bánh bao hấp ở bên trong.
“Chậc chậc, cô cũng quá lườibiếng rồi, mới vừa thức dậy à?” Quách Bách Vĩ vừa nói vừa đổi giày, đivào phòng ăn và để đồ lên bàn.
“Tự cô ăn đi, tôi có nhiệm vụ, nên không có thời gian.”
Mễ Tiệp oán giận nói: “Chẳng lẽ anh muốn tôi tự nhảy đến đó để lấy chén đũa sao?”
Quách Bách Vĩ nghiêng đầu cười hì hì nhìn Mễ Tiệp một chút rồi nói: “Nếukhông thì phải làm sao đây? Muốn tôi đút cho cô ăn sao?”
“Đừng làm tôi mắc ói nữa, chân tôi bị thương chứ không phải là tay của tôi không cử động được.”
Quách Bách Vĩ cười ha ha đi tới phòng bếp mở tủ ra để tìm bát đũa: “Được rồi, ngài có thể dùng bữa được rồi đó.”
Mễ Tiệp dùng càm chỉa chỉa về cánh cửa: “Ừa, anh cũng có thể quỳ xuống thỉnh an được rồi đấy.”
Quách Bách Vĩ bị Mễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-long-nam-nu/1877086/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.