Editor: Melodysoyani
Quách Bách Vĩ mở cửa nhà của mình ra, đặt Mễ Tiệp đang giãy dụa lên ghế salon rộng rãi, hít một hơi khí lạnh nghiêng đầu kéo cổ áo ra để kiểm travết thương. Vừa nhìn thấy Quách Bách Vĩ lập tức mở to hai mắt, chỉ thấymáu chảy đầm đìa vòng qua dấu răng ở trên bả vai, da thịt sưng vù lên,còn không ngừng chảy máu ra ngoài: “Cô…” Quách Bách Vĩ trừng mắt nhìn Mễ Tiệp, vừa định nói chút lời ngoan độc, lại phát hiện Mễ Tiệp đangnằmtrên ghế sa lon kịch thở dốc trên, bờ môi run rẩy, sắc mặt trắng bệchtrừng mắt nhìn anh, ánh mắt hừng hực. Nếu như ánh mắt ấy là một con daogăm, thì giờ phút này cả người của Quách Bách Vĩ đã đầy lỗ thủng rồi.
Trong ấn tượng của Quách Bách Vĩ, thì Mễ Tiệp vẫn luôn trang điểm một cáchthời thượngvà sáng sủa, ngay cả lúc mặc đồ ngủ mang dép lê cũng giốngnhư một đòa hoa sen nở dưới nước, khuôn mặt nhỏ nhắn luôn luôn kiêu ngạo hất lên vẻ đắc ý hả hê, dùng ánh mắt khinh thường liếc qua liếc lạinhìn anh, khiến cho người ta hận không thể nghiến răng đến đánh một trận vào mông. Và cũng giống như một đứa trẻ ầm ĩ khi không chiếm được mónđồ chơi mà mình yêu thích, ấu trĩ, cố chấp muốn đậu xe ở địa bàn củaanh, giễu cợt nhìn anh không làm gì được chỉ có thể giậm chân. Nhìn dáng vẻ lúng túng của anh sau đó quay lưng lại cười trộm, cô vẫn luôn nhảytới nhảy lui như một chú chim khoái lạc líu ríu cả ngày, chưa bao giờđáng thương giống như hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-long-nam-nu/1877084/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.