Võ Minh Thần cho dị thú chạy qua mấy thung đồi dòmlại không thấy bóng Giao Long Chúa lúc đó mới cho dị thú phi thẳng hướng đông tiến vào vùng Tĩnh Túc. Bỗng Giao Long Nữ bật kêu:
-Ô lạdữ! Coi này anh! Võ ngoái lại cô gái trỏ sườn dị thú. Rong rêu cành láđất cát vừa vỡ bung! Cả hai sửng sốt, cúi dòm sau lớp vỏ đất rong rêuvừa vỡ đã lộ ra một khoảng đen sì. Võ sờ càng lạ thấy rắn như sắt lạikhông thấy lông. Chàng bèn rút dao nậy một mảng nữa ngay trước gáy thú.Cũng đen xì, gõ thử phát tiếng "cong cong chát chát" như gõ vào ốngthép! "Ồ lạ dữ à! Không hiểu giống gì đây?" Võ kêu khẽ, dùng dao bóc hết lớp vỏ gáy bóc luôn ngà con thú trên đầu, đất cát dây leo hoa dại vỡbung, cả đầu cổ thú hiện ra... bằng sắt. Hai cái ngà chính là hai cáitai vểnh cao
hơn gang, đất cát rêu cỏ lâu ngày bám vào, trông như có sừng! Và tai sắt, đầu sắt, cổ sắt, tất cả đều là sắt.
-Ô sao lạ thế này? Con thú bằng sắt? Sắt biết đi sao? Minh Thần nhoàimình dùng dao nạo sạch đất bẩn trên đầu lại dùng vải ướt lau kỹ, bỗngchàng reo lên "A! Hiểu rồi! Có chữ khắc đây cả", cả hai cùng cúi dòm,quả nhiên thấy trên đỉnh đầu dị thú nổi lên mấy hàng chữ "Hán", khắctheo lối chữ thảo sắc như cắt.
"Thiết Phong Câu
Đông Quân Phi Mã Ác"
Giao Long Nữ bất giác reo lên:
- A! Con dị thú này chính là con ô giáp thần câu của Quan Sát Tinh QuânChúa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-han-rung-xanh/2122276/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.