Khi nghỉ khi đi, đường trường rong ruổi, toàn noitheo thượng đạo xuyên sơn, không gặp chuyện chi nguy hiểm. Ngày kia haithầy trò Võ Minh Thần chợt đến một miền địa, bản dân rải rác lưng đồi,cảnh lâm tuyền kỳ tú, sương mờ quyện vào cả vó ngựa quan san. Hai ngườibèn cho ngựa đi bước một, gặp một bọn thổ dân trong rừng ra, đón lại hỏi mới hay đây là miệt Chang Poung.
Võ Minh Thần bèn lấy tấm bảnđồ của Chúa tể miền Mười Vạn núi Vân Nam ra coi, lại thấy vùng độngThanh Âm ghi trên giấy nằm giữa Chang Poung Đồng Văn gần biên giới, ngay giữa vùng thâm sơn Tây Côn Lĩnh thượng, giáp các rặng Phi Mã chếch TâyBắc.
Tính đường chim bay vào khoảng ngày ngựa, nhưng muốn đi từmạn Chang Poung tới vùng này phải qua nhiều đường xuyên sơn chắp nối,chưa biết bao nhiêu dặm, đường mòn không ghi hết nhưng có chú nhiều điểm chính về địa hình địa vật, với kẻ quen xuôi ngược thượng du, cũng không lấy gì làm khó.
Nhìn kỹ bản đồ mới hay hai thầy trò đã lạcđường, đi hướng khác, vì từ bữa thoát vòng vây Tây Sắc, Đông Âm, haingười cứ đi theo đường chạy lên Đông biên thùy.
Võ hỏi Quản Kình:
- Vùng này chú đã đi lần nào chưa? Kình nhìn quanh, gật đầu:
- Miền này tôi có qua hai lần thì phải, nhưng không phải mạn Tây NamChang Poung. Tôi đi từ mạn Cóc Pan, Loung Lan tới Chang Poung, roi vượtbiên giới sang Tàu. Một lần, "động" nhà đoan và lính khố xanh phục gắt,mới phải đi xuyên sơn theo hướng Tây Bắc, vào sâu rặng núi đá hiểm tiếpgiáp Đồng Văn. Nay ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-han-rung-xanh/104935/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.