Quan sát giây lâu, lôi bản đồ ra coi lại, Võ Minh Thần tấm tắc bảoQuản Kình:
- Thập Vạn Đại Sơn quả là vùng cứ hiểm đắc địa, đúng như thiên hạ đồn.Chiếm nơi này hàng ngàn vạn quân cũng bó tay. Theo lời Thần Pháo, từ vùngnày vào tới bản doanh cũng còn cả trăm cây số, quân tuần tiễu qua lại, nhưngphải đi sâu chừng hai ba chục cây số nữa mới đến tiền đồn tiền trại. Nay mớigiữa trưa, ta nên đi ngay cho sớm gặp quân tuần càng hay.
Quản Kình khen phải, thầy trò giục ngựa đi miết. Đường này là đườnggiao thông qua các vùng rải rác sơn thôn. Đường xuyên sơn hiểm trở gậpghềnh, nhiều chỗ chạy qua những hẻm núi hai bên dựng như thành, khôngkhác Lạc Phụng Ba, Hoa Dung Đạo. Lại có nhiều khúc tưởng không có đườngphải đi qua núi đèo khe thác, hoặc cầu treo, không khác sơn đạo của Ba Thụcxưa.
Có khúc sơn đạo dài cả chục cây số, chênh vênh trên mây, coi vừa hùngvĩ vừa nguy hiểm đến chóng mặt. Mỗi khu có sơn thôn lại có đường mòn khácrẽ vào, tuy hiếm nhưng nương đồi san sát, coi rất sầm uất, khoảng ba giờ chiềuvừa đi hết một khúc sơn đạo, tới một con thung rất phong quang, bỗng QuảnKình gọi giật:
- Cậu hai à! Có đoàn nhân mã sau ta!
Võ dòm lại, ẩn hiện sau cành lá, quả có một toán hơn chục người ngựarầm rập chạy xa xa khúc sơn đạo vòng thúng, đang đi tới.
Chưa rõ bọn nào, hai thầy trò bàn nhau vọt xuống thung lũng, ẩn tạm saulùm cây rậm.
Thoắt trông lên, chẳng thấy đâu nữa, chỉ có hai bóng mặc lối xạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-han-rung-xanh/104930/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.