Sáng sớm hôm sau.
Quỳnh Chi bắt taxi chở cô về nhà.
Khi vừa bước xuống xe, cô đã nhìn thấy bé Hân đang ngồi trên cái xích đu ở trước sân, mặt mày thì xanh ngắt chẳng có tí máu nào.
Thấy cô trở về, con bé liền oà khóc, vui mừng chạy đến trước mặt cô : “ May quá, mợ về nhà rồi. Em cứ tưởng mợ đi luôn rồi chứ”
Cô đưa tay lên xoa xoa đầu con bé, hỏi : “ Sao em không ở trong nhà mà ngồi ngoài đây ?”
Bé Hân lắc đầu lia lịa, mếu máo kể lại cho cô nghe : “ Hồi hôm qua, cậu về nhà không thấy mợ đâu, cũng không gọi được cho mợ liền như phát điên lên đập phá hết đồ đạc trong nhà. Em sợ quá nên không dám ở trong đó luôn.”
Quỳnh Chi nghe xong thì hốt hoảng : “ Cái gì ? Đập đồ hả ?”
Bé Hàn gật đầu.
Sau đó, Quỳnh Chi chạy vội vào trong nhà xem tình hình thế nào.
Mới chỉ có một đêm thôi mà căn nhà giờ đây đã tan hoang chẳng khác gì một bãi chiến trường.
Bình hoa, ly, tách, chén, đĩa... đều bị đập cho tan nát nằm vươn vãi dưới sàn nhà, cả cái ti vi ở phòng khách cũng không thể thoát khỏi kiếp nạn này, màn hình bị vỡ nát đến mức không còn chỗ nào lành lặn nữa.
Đồ trong căn nhà này mỗi ngày đều được cô sắp xếp ngay ngắn, bày trí đẹp đẽ, vậy mà, bao nhiêu công sức chỉ qua một đêm đều đã tan tành hết rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-gan-rom/3714410/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.