Ngoài trời đã nhá nhem tối mà Minh Triết vẫn chưa đi làm về.
Quỳnh Chi có chút bồn chồn trong lòng, ngồi ở phòng khách đợi anh.
Lúc này, cô định lấy điện thoại ra gọi cho Minh Triết hỏi thử xem sao, nhưng nghĩ đến vụ anh " Nhớ " bé Nhi hồi trưa là cô lại tức muốn xì khói.
Nhưng cũng may, đến khoảng hơn 6 giờ thì Minh Triết cũng về đến nhà.
Nhìn thấy bé Hân chạy ra mở cổng, Quỳnh Chi vội vàng ngăn con bé lại : Khoan đã."
Bé Hân liền thắc mắc hỏi : “ Sao vậy mợ ?”
Quỳnh Chi đáp :" Em đợi một chút, để chị lên trên phòng rồi hãy ra mở cổng.
Bé Hân gãy gãy đầu không hiểu chuyện gì.
Quỳnh Chi mới đi được vài ba bước đã vội quay trở lại, cẩn thận dặn dò : “ Em không được nói với cậu của em là chị ngồi đợi cậu của em về có biết không ?”
Bé Hân lại càng khó hiểu : “ Là sao mợ ?”
Nói sao thì nghe vậy đi. Còn nữa, chị cấm em mách lại với cậu của em những lời chị vừa nói đó.” Quỳnh Chi vội vàng, ba chân bốn cẳng chạy lên phòng mình.
Bé Hân nhìn theo bóng lưng của Quỳnh Chi đang đi lên cầu thang mà bần thần một hồi lâu, không hiểu tại sao lại không cho nói nữa.
Quỳnh Chi nhanh chóng vào trong phòng của mình.
Biết Minh Triết đã về nhà, cô cũng an tâm.
Bây giờ cô nhất quyết sẽ ở yên trong phòng, dù anh có năn nỉ gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-gan-rom/3711674/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.