Hôm nay, Quỳnh Chi tan học và lúc 11 giờ.
Cô không ngờ tới, Minh Triết hôm nay đi làm vậy mà vẫn dành thời gian để đến đón cô rất đúng giờ.
Ngồi vào trong xe, cô vu vơ hỏi : “ Hôm nay anh đi làm việc như thế nào ?”
Minh Triết thở dài một hơi, than thở : “ Rất mệt ! Ba nói đã ra trường lâu rồi vậy mà còn không chịu trao dồi, suốt ngày lười biếng nên bây giờ phải bắt đầu lại từ những việc cơ bản nhất.
Quỳnh Chi nghe anh than thở, liền không nhịn được mà bật cười.
Thật đúng là cậu ấm được nuông chiều từ bé, mới chịu vất vả một chút đã than như vậy rồi.
Quỳnh Chi vô thức đưa tay lên xoa đầu anh, dịu dàng động viên một câu : Ráng lên !”
Minh Triết áp lòng bàn tay của cô lên má anh, khoé môi cong lên, dáng vẻ ngoan ngoãn nói : “ Được, vợ nói gì, anh cũng nghe hết.”
Quỳnh Chi sững sờ nói : “ Sao tự nhiên anh đổi cách xưng hô rồi ?”
Minh Triết có chút không vui khi nghe cô nói như vậy.
Anh cau mày hỏi : “ Xưng hô như vậy thì sao ? Em không thấy xưng hô như vậy rất tình cảm à ? Có thấy cặp vợ chồng nào mà xưng hô anh với tôi, tôi với cô không ?
Minh Triết chăm chú nhìn cô, muốn nghiêm túc bàn bạc về vấn đề này : “ Quỳnh Chi, anh cảm thấy chúng ta nên đổi cách xưng hô đi.”
Suy nghĩ một chút, Minh Triết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-gan-rom/3701352/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.