Cuối tuần này là đám giỗ của ông nội Minh Triết.
Cả nhà sẽ lên đường từ lúc sáng sớm, ba và mẹ đi chung một xe, còn Quỳnh Chi và Minh Triết đi một xe.
Trước khi đi, Quỳnh Chi tranh thủ xách đống quà cáp mà mẹ chồng mua để biếu tặng đem hết lên trên xe trước.
Nhưng trong đó có mấy món đồ khá nặng, Quỳnh Chi xách cũng không được dễ dàng gì mấy.
Trong lúc đang loay hoay tìm cách để đem chúng lên xe, đột nhiên Minh Triết bước lại cầm hết đống đồ đó lên giúp cô.
Quỳnh Chi có hơi bất ngờ, vài giây sau cô mới kịp hoàn hồn lại mà nói với anh hai tiếng : “ Cảm ơn"
Minh Triết im lặng, không đáp lời.
Xong xuôi hết, hai người bước lên xe.
Nhưng Minh Triết không khởi động xe liền mà quay sang nhìn cô, bảo : “Đưa tay đây !”
Quỳnh Chi cứ ngẩn người ra nhìn anh, không hiểu đưa tay để làm gì.
Minh Triết thấy cô như vậy thì có chút bực mình.
Anh trực tiếp nắm lấy cổ tay cô, sau đó lật lòng bàn tay lại xem. Quả thật lúc này đã bị đỏ lên, thậm chí còn có chỗ bị quẹt vào cạnh sắc nhọn nên đã bị xước da.
Thấy như vậy, đôi lông mày của Minh Triết đã nhíu mày, nhăn nhó nói : “ Cô tưởng mình là siêu nhân đấy à ? Chuyện gì cũng muốn làm ? Bộ mở miệng ra nhờ tôi giúp khó khăn lắm sao ?”
Quỳnh Chi nghe như vậy cũng có chút tủi thân, cô chỉ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-gan-rom/3701334/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.