Bỗng nhiên cô nhận ra, không biết Minh Triết từ lúc nào đã mở mắt mà nhìn cô chằm chằm.
Quỳnh Chi có chút giật mình, đưa tay lên mặt sờ sờ, không biết có dính cái gì không nên hỏi : “Anh nhìn tôi làm gì ?”
Minh Triết nói : “Xem cô diễn.”
Quỳnh Chi càng không thể hiểu nổi : “Tôi diễn cái gì ?”
Minh Triết nhìn cô không chớp mắt, xích lại gần cô hơn một chút : “ Thật sự có nhiều lúc tôi không biết cô thuộc loại người gì nữa. Tiền của mẹ tôi đưa cô, cô không lấy, bây giờ thì đồng ý hủy hôn để tác hợp tôi với người yêu cũ. Không vì yêu, không vì tiền vậy cuối cùng là cô đồng ý kết hôn với tôi là vì cái gì ?”
Quỳnh Chi lùi ra mép giường một chút, suy nghĩ rồi mới trả lời anh : “ Tôi cũng hai mươi hai tuổi rồi, đến tuổi phải lấy chồng.”
Minh Triết nghe xong thì bật cười đến mức rung cả giường, không thể hiểu nổi : “ Mới có hai mươi hai tuổi, cô làm như cô năm chục tuổi vậy hả ?”
“ Anh muốn nghĩ như thế nào thì tùy anh.” Nói xong, cô nằm xoay người lại, đưa lưng về phía anh.
Hai mắt cô lúc này cảm thấy hơi cay cay, nhưng không dám khóc lớn.
............
Nằm mãi mà không ngủ được, Quỳnh Chi ngồi dậy đi ra khỏi phòng.
Cô bước xuống phòng khách, thấy mẹ chồng vẫn còn thức, bà đang ngồi xem phim truyền hình.
Nhớ lúc trước, mỗi buổi tối cô cũng thường hay ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-gan-rom/3687864/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.