Đến tối.
Lúc Quỳnh Chi nằm trên giường định đi ngủ sớm thì Minh Triết bước vào, trên tay có cầm theo hộp thuốc hồi sáng.
Anh đặt hộp thuốc xuống giường, sau đó nói : “ Mẹ kêu tôi thay thuốc cho cô.”
Quỳnh Chi ngồi dậy, kéo hộp thuốc về phía mình : “ Thôi, để tôi tự làm được rồi, không cần phiền anh đâu.”
Minh Triết ngồi xuống giường, kéo hộp thuốc trở về chỗ cũ, anh nói : “Cô muốn tôi bị mẹ la lắm à ?”
Nghe vậy, Quỳnh Chi cũng không phản đối nữa, để cho anh ta thay thuốc cho cô.
Hồi sáng đã làm qua một lần nên bây giờ Minh Triết có kinh nghiệm hơn nhiều rồi, không còn đau nữa.
Quỳnh Chi trầm ngâm nhìn anh ta một lúc, rồi bất giác nói : “ Xin lỗi !”
Minh Triết ngước lên nhìn cô, không hiểu hỏi : “Xin lỗi cái gì ?”
“ Lúc đầu tôi không biết là anh đã có người mình yêu nên mới đồng ý đính hôn với anh.” Cô ngưng một chút rồi nói tiếp : “ Tôi không cố ý chia rẽ hai người...bây giờ vẫn còn kịp, tôi chưa phải là vợ của anh, nếu anh muốn thì tôi sẽ nói với mẹ của anh, chúng ta hủy hôn.”
Minh Triết không khỏi sững sờ khi nghe cô nói như vậy, mất vài phút sau, anh mới phản ứng lại, châm biếm nói : “ Cô tốt đến vậy sao ?”
Tưởng anh ta không tin, cô nghiêm túc nói : “ Tôi nói thật đấy.”
Thấy Minh Triết không trả lời, cô nói tiếp, giọng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-gan-rom/3687863/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.