Đông Phong được đưa vào trong phòng cấp cứu. Lúc này tôi mới được thở phào chắc hắn ta sẽ không sao đâu. Chúc Vũ Huyền đỡ tôi ngồi xuống ghế ở hành lang. Anh ta vuốt nhẹ mái tóc tôi rồi an ủi."Đông Phong sẽ không sao đâu."
Mặc dù tôi vẫn chưa bình tĩnh được nhưng khi nghe thấy lời an ủi của Chúc Vũ Huyền thì tâm trạng cũng bớt căng thẳng. Tôi điều hòa lại hơi thở của mình sau đó quay sang anh ta nói lời cảm ơn. Chúc Vũ Huyền nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng, hỏi:
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Tôi câm nín không biết trả lời thế nào. Nếu nói lỗi hoàn toàn là do tôi thì cũng có chỗ đúng chỗ sai. Chúc Vũ Huyền khẽ thở dài."Nếu cô không muốn nói thì thôi vậy."
"Là lỗi tại tôi." Không biết tại sao tôi lại muốn giải thích cho Chúc Vũ Huyền hiểu."Đông Phong đột nhiên đến nhà tôi. Để trả thù cái vụ hắn ức hiếp tôi cho nên tôi đã làm cho hắn một li sinh tố ớt. Lúc đầu hắn uống không hề bị cái gì nhưng một lúc sau lại bị như vậy. Sau đó là anh đến rồi đưa hắn vào viện."
Nghe tôi giải thích xong chắc Chúc Vũ Huyền sẽ không nghĩ tôi có âm mưu hại người đâu nhỉ. Tôi lén quan sát vẻ mặt của anh ta thấy anh ta nở nụ cười mỉm với tôi.
"Sao anh lại cười?"
"Đó không hẳn là lỗi của cô. Nếu chỉ uống một ngụm sinh tố ớt thì cũng không đến nỗi đau như thế này. Nếu tôi đoán không nhầm thì cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-doi-em-anh-thich-lam-sao/2159328/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.