Sau một hồi vật lộn trong bếp thì cuối cùng tôi cũng mang được ra cho hắn một ly sinh tố màu đỏ.(Đố biết là gì đấy! 0..^) Đông Phong ngả người xuống sa lông, trên tay cầm cái remote nhấn chuyển kênh liên tục. Màn hình ti vi cứ liên tục đổi màu. Nhìn cái vẻ mặt cau có khó chịu kia là biết ngay đã mất kiên nhẫn. Tôi hắng giọng vài cái liền chậm rãi ngồi đối diện với hắn sau đó nở nụ cười đưa li sinh tố thập cẩm cho hắn.
Đông Phong có phần hơi bất ngờ, nhận li sinh tố từ trên tay tôi, nói:
"Tôi tưởng nhà cô không có sinh tố?"
Tôi ậm ờ trong miệng sau đó nghĩ bừa một cái lý do vô cùng thuyết phục:"Dù sao anh cũng là người nổi tiếng, sao có thể tiếp nước lọc được."
Quả nhiên Đông Phong tin lời của tôi. Hắn không đưa lên miệng uống ngay mà còn ngửi ngửi. Tôi chột dạ sợ bị phát hiện ý đồ hại người của mình nên nói:
"Anh mau uống đi rồi chúng ta nói chuyện. Lát mẹ tôi về rồi, để mẹ tôi mà phát hiện anh đang xuất hiện ở đây thì không xong đâu." Nói xong câu này tôi cũng cảm thấy vô cùng có lỗi. Tôi chấp hai tay lại nghĩ trong lòng: Hoàng Như đại nhân tha lỗi cho con vì đã lợi dụng mẹ nhé! Nhưng đây không hẳn là hại người, con chỉ muốn dạy cho hắn một bài học khi dám ức hiếp con thôi.
Sau khi cảm thấy tâm trạng đỡ bứt rứt hơn thì ngoảnh đầu lại Đông Phong đang nhìn tôi với gương mặt như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-doi-em-anh-thich-lam-sao/2159326/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.