Lúc đầu hắn nói, đợi sau khi nàng khỏi bệnh lại đếnchùa Đại tướng quốc, nhưng vài ngày sau, nhà ở Giang Nam đưa tin đến, bảo là cóchuyện quan trọng muốn bọn họ phải nhanh chóng trở về.
Hắn áy náy nhìn nàng: "Vậy để lần sau, lần saukhi chúng ta đến Hà Nam lại đi."
"Không sao." Nàng cười nói, "Ta cũng đãxem qua, không sao cả."
Hắn nói rằng lần sau, nhưng nàng thật không biết, saukhi trở lại Giang Nam, hắn và nàng còn có thể có lần sau hay không.
Quãng đường trở về nhà rất vội vàng, bệnh của nàng cònch>ưa khỏi hẳn, xe lại xóc nảy liên hồi nên sắc mặt nàng tái nhợt trong suốtchặng đường, chỉ khép mắt tựa người vào thành xe không nói một lời.
Dần dần dường đi có vẻ bằng phẳng hơn, không hề xócnảy, sắc mặt của nàng cũng tốt lên rất nhiều, thỉnh thoảng ló đầu ra ngoài xenhìn ngắm, đúng là chưa từng đi qua con đường nhỏ này.
"Tại sao lúc đi không đi ngang qua đây?"Nàng hỏi hắn.
Hắn khẽ cười: "Còn đường này hơi hẻo lánh, nhưnglại tốt hơn đường lớn, còn có thể rút ngắn thời gian."
"Thế này có nguy hiểm không?" Nàng nhẹ giọngnói, "Ta không sao, huynh đừng lo cho ta."
"Không sao." Hắn vẫn khẽ cười như trước, "Rakhỏi con đường này chính là thị trấn, nàng không cần lo lắng."
Nàng gật đầu, cũng không nói gì thêm.
Ánh mặt trời dần dần khuất sau hướng tây, ánh sáng lenvào toa xe mỗi khi màn xe lay động, khi thì sáng ngời, khi thì tối tăm.
Nàng nghiêng mình tựa vào vách xe,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-do/2172282/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.