Sau đó, nàng đang ngủ thì hắn đánh thức.
Nàng ngơ ngác mở mắt, ngồi thẳng dậy, không ngờ nànglại ngủ trên xe ngựa.
Hắn hỏi nàng: "Rất mệt sao?"
"Không phải . . . " Nàng ngượng ngùng cười,"Vì hôm nay lên đường, nên tối qua ngủ không ngon . . ."
Hắn không khỏi mỉm cười: "Nàng không hay rangoài, khó tránh sẽ như thế, sau này quen rồi thì tốt hơn."
nhẹ nhàng gật đầu, chợt nhớ khi nàng còn nhỏ, nương đãtừng đưa nàng ra khỏi thị trấn đến một cái thôn nhỏ thăm ông ngoại, rõ ràngcũng chưa từng ra khỏi nhà, nhưng đêm ấy vẫn bình tĩnh như thường, ngày hôm saukhi đến một vùng nông thôn ruộng đất vàng hực, bông lúa vàng ươm phủ khắp ruộnglúa, nhìn thấy ông ngoại tóc đã hoa râm, tinh thần sáng rõ, nàng cũng không hềcó một chút hồi hộp.
Nhưng mà một đêm hôm qua lại không thể chợp mắt. . .Là bởi vì điều gì đây?
Nàng còn đang suy nghĩ, hắn đã vén rèm xe nhảy xuống,nói: "Nơi này là Nhược Mễ trấn, chúng ta sẽ ở lại đây."
"Nhược Mễ trấn?" Nàng cười, "Một cáitên kì lạ."
"Tên trấn xuất phát từ một câu chuyện cổ."Hắn vừa đưa tay cho nàng vừa nói, "Có một vị hoàng đế khi đi nam tuần đếnnơi nay, cũng ngủ trên xe ngựa như người bình thường, khi đến nơi thì vẫn cònbuồn ngủ, ông ta liền nói, nơi này sao lại nhỏ như hạt gạo vậy, vì thế liền đặttên là Nhược Mễ trấn."
Hắn đưa tay đỡ nàng, nàng đang nghĩ có nên tự mìnhxuống xe hay không, nhưng vừa nghe thấy câu chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-do/2172267/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.