"Huynh lại phải ra ngoài sao?"
Hắn và nàng cùng nhau đứng trong sân nhà, nàng khẽngước mắt lên, tựa như điềm nhiên hỏi hắn.
"Ừ." Hắn đáp nhẹ, sau đó nghiêng mt nhìnnàng, "Thế nào?"
"Không có gì, chỉ hỏi một chút thôi." Nàngthản nhiên cười, "Lần này . . . phải đi bao lâu?"
"Lộ trình có chút quanh co, có lẽ dọc đường phảidừng lại vài lần." Hắn nghĩ nghĩ, đột nhiên hỏi nàng, "Nàng muốn đisao?"
Mặt nàng bất giác đỏ bừng, nhanh chóng phủ nhận:"Không có, không có . . ."
Hắn khẽ cười, nhưng cũng không nói thêm gì.
Nàng có hơi quạnh quẽ bước theo phía sau hắn, hài gấmlặng lẽ vuốt ve từng viên đá bóng long trên con đường, thỉnh thoảng chạm vàomột bụi cỏ xanh mọc ven bên đường, mềm mại mà ướt át.
Chỉ một lát liền đến Mộ Cảnh viên, nàng thấy nhànhNgọc Lan trắng nơi cửa viện cũng có phần uể oải gục đầu, nhưng lại có rất nhiềuđoá cúc vàng nho nhỏ đang nở rộ rực rỡ mà sum suê trong bụi cỏ xanh tươi.
"Đến rồi." Hắn dừng bước, "Sớm nghỉngơi đi."
Hắn định xoay người, đột nhiên nàng kéo ống tay áo củahắn, rồi nhanh chóng buông ra.
Hắn buồn cười nhìn nàng: "Làm sao vậy?"
Nàng hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn cố lấy dũng khínhìn thẳng vào hắn: "Nếu ta nói, ta muốn đi cùng với huynh . . .Có thểkhông?"
Giống như có một trận gió thổi qua, bên ngoài việnbỗng nhiên tràn ngập hương hoa quế trong veo thơm ngát.
Nàng bất an nhìn hắn, bàn tay nắm chặt lấy làn váy.
Nàng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-do/2172266/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.