Nhưng Sầm Dao lại rất cố chấp, hai người nếu thật sự tranh chấp với nhau, Thương Đình Lập vẫn không làm lại cô.
Sau khi đưa Khương Oánh Oánh về nhà, Thương Đình Lập và Sầm Dao cũng về đến Tĩnh Viên, anh lập tức bất cô nằm lên giường, chăm sóc cô như bệnh nhân, còn cố ý lấy một cái chăn thật dày ở phòng ngủ khác về đắp lên cho cô.
Sầm Dao đẩy ra, ngáp dài nói: "Em chỉ bị thương ở trán, không bị liệt nửa người, có cần đến mức này không?"
Thương Đình Lập vừa đắp chăn lại, vừa vén phần tóc mái ra phía sau tai cho cô nói: "Tất cả bệnh nặng đều bắt đầu từ những chứng bệnh vặt vãnh, bây giờ em không được ra gió, nếu không sẽ bị uốn ván, đắp nhiều chăn dù sao cũng tốt, hơn nữa bác sĩ cũng nói em bị cảm nhẹ, có phải lần trước em bị cảm còn chưa khỏe hẳn không"
Nghe Thương Đình Lập lải nhải, Sầm Dao hơi mất kiên nhẫn, che đầu lại nhét cả cơ thể vào trong chăn.
Thấy động tác Sầm Dao giống như con nít, Thương Đình Lập bất đắc dĩ cười cười, nhưng nhớ đến chuyện xảy ra ngày hôm nay, không khỏi có chút giận chó đánh mèo đối với người nhà họ Khương, cô gái nhỏ mà anh không nỡ làm bị thương, lại bị thương ngay dưới mí mắt của anh.
Cho dù có là ba mẹ của Khương Húc Đông cũng không thể buông tha, không phải bọn họ thích gây chuyện sao? Vậy thì làm lớn chuyện đi.
Bây giờ ba mẹ Khương Húc Đông đều là giáo sư, dù sao từ thế hệ ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-chu-tich-ve-nha-lam-chong/1730701/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.