Lúc nãy Tử Yên vừa mới bị Khương Oánh Oánh làm nghẹn họng, giả vờ như nhiệt tình khuyên nhủ cô.
Nhưng cô ta hơi cúi đầu, chút châm chọc chợt hiện lên được che giấu rất sâu nơi đáy mắt, không có ai phát hiện ra.
Sầm Dao đứng bên cạnh cảm thấy rất buồn cười, người đứng trước mặt đúng là tự tin thật.
"Cô bị điên à...
Tôi có thai hay không thì liên quan gì đến cô, ba, con biết tin tức này có hơi đột ngột đối với ba mẹ, nhưng chuyện này không phải là bước phát triển tốt nhất đối với chúng ta sao?"
Khương Oánh Oánh nhìn ba cô, trong mắt thật ra còn che giấu một chút hy vọng, có lẽ là hy vọng ông có thể cười bảo cô thật ngốc giống như lúc trước.
Nhưng mà ông Khương lại không hề có chút phản ứng nào, ngược lại còn hơi nhíu mày lại, không kiên nhẫn nói: "Tử Yên nói đúng, nếu con muốn kết hôn thì chờ anh con kết hôn trước"
Sầm Dao thật sự không nhịn được nữa, cô và Oánh Oánh đến đây để thông báo cho ông Khương và bà Khương biết được tin tức này, thuận tiện lấy sổ hộ khẩu.
Không ngờ rằng ba của Khương Húc Đông lại ăn nói khó nghe đến thế.
Nói ra lời này, rõ ràng là vì sợ Khương Oánh Oánh kết hôn trước anh của cô, sẽ làm xấu danh tiếng của nhà họ Khương.
Sầm Dao lạnh mặt, nhìn ba người trước mặt cười mỉa nói: "Người ta đều nói ba mẹ nhà họ Khương đều rất công bằng đối với con cái, nhưng theo tôi thấy, hai ông bà rõ ràng là trọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-chu-tich-ve-nha-lam-chong/1730699/chuong-315.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.