Khương Oánh Oánh khá nhỏ nhắn, nhưng lực xông tới của cô lại có chút mạnh.
Cô ôm chặt eo Sầm Dao, khóc lớn như một đứa trẻ, khóc hu hu, vừa khóc vừa cười.
Khương Oánh Oánh ôm Sầm Dao khóc một lúc lâu, lâu đến mức Sầm Dao cảm nhận được nước mắt thấm ướt một bên cổ của mình.
Cô cười khổ, nhẹ nhàng vỗ lưng cô ấy, an ủi: "Đừng khóc, tôi ở đây"
Khương Oánh Oánh nghe xong, nước mắt khó khăn lắm mới ngừng lại lại muốn rơi xuống.
Cô thút tha thút thít trả lời: "Dao Dao, em rất...
rất nhớ chị.
Chị có biết lúc chị xảy ra chuyện, em đã khổ sở thế nào không.
Nếu lúc đó em vẫn luôn đi theo chị thì tốt rồi.
Chúng ta là bạn bè tốt nhất, sao lúc em phát hiện tâm trạng chị không tốt lại để chị đi một mình chứ.
Hu hu hu, đều là lỗi của em, hu hu hu"
Khương Oánh Oánh lại bắt đầu khóc.
Mỗi lần nhớ tới chuyện xảy ra lúc trước, cô ấy lại không khống chế được tâm trạng của mình.
Cô ấy không có cách nào tưởng tượng lúc đó Sầm Dao đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng khi nghe được tin bãi cỏ nhuộm đầy máu từ chỗ anh trai thì lại khiến cô ấy toát mồ hôi lạnh cả người.
Dao Dao sợ đau biết bao, khi đó hẳn cô đã rất bất lực.
Mỗi lần nghĩ tới cảnh đó, đều trở thành ác mộng đối với cô ấy.
Ba năm nay, mỗi buổi tối sau khi tắt đèn, cô không có giờ phút nào không gặp ác mộng.
Cô ấy không thoát khỏi được bóng ma tự trách, nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-chu-tich-ve-nha-lam-chong/1730644/chuong-259.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.